Bên trong dinh thự phủ chủ, Thường Chi Cửu thể trạng khôi ngô mặt đầy râu xồm xoàm được thông báo, đứng bên trong phòng khách, tỏ vẻ kỳ quái nói:
- Ta còn muốn ngày nào đó rảnh rỗi đi bái phỏng bọn họ, không nghĩ tới bọn họ còn nóng lòng hơn ta, lại đội mưa chạy tới.
Y quay đầu nói với thị nữ bên cạnh:
- Khách quý tới ta phải ra nghênh đón, sai người thiết yến ở đại điện!
Thị nữ lãnh mệnh rời đi, Thường Chi Cửu sải bước đi ra khỏi cửa, bên ngoài có người che dù, bị y đẩy ra, khách nhân đội mưa tới, tự nhiên y cũng phải đội mưa nghênh đón.
Rất nhanh Thường đại phủ chủ đội mưa xuất hiện ở trước sơn môn, xa xa chắp tay cười nói:
- Ba vị phủ chủ đường xa tới, Thường mỗ không kịp tiếp đón từ xa!
Ba người Miêu Nghị cũng nhảy xuống vật cỡi, khách sáo một phen. Thường Chi Cửu tỏ ra hâm mộ vật cỡi Triệu Phi và Tư Không Vô Úy không ngừng, khen ngợi một phen.
Cũng là đồng liêu cùng cấp bậc, ba người sóng vai mà đi, trở về dinh thự phủ chủ bên trong vừa cười vừa nói, tự có người phục vụ chu đáo.
Đợi đến khi thị nữ thông báo tiệc rượu đã chuẩn bị xong, Thường Chi Cửu đứng dậy đưa tay nói:
- Mời!
Cả bọn tiến vào đại điện, mười mấy chiếc trường án chất đầy rượu ngon nhắm tốt được bày thành hai hàng, ba đại Hành Tẩu, sáu Chấp Sự Bình Dương phủ đã sớm chờ đợi cung nghênh.
Thường Chi Cửu giới thiệu ba người cho đám thủ hạ, ngồi vào vị trí đầu não, trong điện hàn huyên một trận náo nhiệt, mọi người cũng phân chủ thứ ngồi xuống.
Mỹ nữ bên cạnh hầu rượu, chủ nhân nhiệt tình chiêu đãi, trước mặt còn có mấy tên thị nữ ca vũ, không khí trong điện tương đối náo nhiệt. Mấy chén rượu vào bụng, Thường Chi Cửu lại chủ động hỏi tới kiến thức ở Tinh Tú Hải:
- Ba vị, bọn ta chưa từng đi qua Tinh Tú Hải, không biết rốt cục tình cảnh Tinh Tú Hải là thế nào, có thể kể ra để cho bọn ta khai nhãn giới hay không?
Mọi người lập tức ầm ầm hưởng ứng khen hay, Miêu Nghị khẽ mỉm cười, đứng lên:
- Nói đến Tinh Tú Hải, vừa đúng có một vị bằng hữu muốn giới thiệu cho mọi người biết.
Thường Chi Cửu nhất thời tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ còn có khách quý ở bên ngoài đội mưa?
Miêu Nghị rời chỗ đi ra, phất phất tay đám vũ nữ cản trở, đám vũ nữ dừng lại nhìn về phía Thường Chi Cửu, Thường Chi Cửu cũng phất tay ý bảo lui ra.
Triệu Phi và Tư Không Vô Úy chống tay trên bàn lặng yên không nói, chỉ thấy Miêu Nghị đứng ở trong điện nhìn vòng quanh mọi người một lượt, đưa ra hai cánh tay, thi thể Thích Tú Hồng đột nhiên thình lình xuất hiện, được hắn ôm vào lòng.
Trong điện yên tĩnh, Miêu Nghị ôm Thích Tú Hồng chậm rãi lượn quanh một vòng, sau cùng lạnh lùng hỏi Thường Chi Cửu:
- Miêu mỗ không ngại vạn dặm xa xôi đem nàng từ Tinh Tú Hải trở về, vẫn một mực mang theo bên người chỉ vì hôm nay muốn hỏi chư vị một câu, còn nhận ra được nàng hay không?
Sau khi mọi người Bình Dương phủ đang ngồi thấy rõ người Miêu Nghị đang ôm trong ngực, ai nấy đứng hình, thân thể cứng đờ.
Thường Chi Cửu bưng chén rượu trong tay dừng lại giữa không trung, con ngươi co rút, ánh mắt từ gương mặt xinh đẹp của Thích Tú Hồng chuyển sang mặt Miêu Nghị, từ sát khí dần dần hiện ra trên mặt hắn mơ hồ ý thức được có điều không ổn.
- Thích... Thích Tú Hồng!
Có người đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Cũng có người nhanh chóng quét nhìn Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy một cái, chỉ thấy hai người cười lạnh. Một tên thủ hạ của Thường Chi Cửu tỏ vẻ bình thản, nhưng chén rượu trong tay không khỏi đánh rơi trên bàn, hiển nhiên cũng ý thức được không ổn.
Thường Chi Cửu liếc nhìn người nọ, thấy chén rượu kia rơi xuống, thủ hạ mình chậm rãi đứng dậy muốn rời đi, y không có lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Miêu Nghị hỏi:
- Miêu huynh, ngươi làm như vậy là ý gì?
Đột nhiên Miêu Nghị dùng một cánh tay ôm người, lật tay kia triệu Huyền Âm Bảo Kính nơi tay, xoay lại quét tới, một cỗ khí âm sát mãnh liệt phun ra điên cuồng, lại thu hồi trong nháy mắt. Tu sĩ kia vừa ra tới cửa đại điện đã bị nhuộm sương trắng toàn thân, thân thể cứng đờ ngã xuống.
Nhiệt độ trong đại điện chợt giảm xuống, cả bọn lạnh cóng đến run run một trận, phần lớn lộ vẻ hoảng sợ, đây là pháp bảo gì!? Trong nháy mắt bị dọa sợ đến không ai dám động, bọn họ chưa từng thấy qua tình cảnh này!
Tư Không Vô Úy từng nếm qua mùi vị Huyền Âm Bảo Kính, hiện tại vẫn còn hơi sợ, cũng rùng mình một cái. Thình lình trong tay y xuất hiện một thanh chùy, dần dần bành trướng. Hai tay y vung chùy lên ném ra, chỉ thấy cự chùy mang theo tiếng sấm gió nện cho cửa điện vỡ toang trở nên rộng ra không ít, đập xuống mặt đất bên ngoài điện.
Trong đại điện rung động một trận, cả bọn bị dọa sợ đến kinh hồn khiếp vía, cự chùy bay trở về thu nhỏ trên tay của Tư Không Vô Úy.
Trong này kêu lên một tiếng vang dội, bên ngoài đại điện vẫn đổ mưa không ngừng thình lình vang lên tiếng ầm ầm bốn phương tám hướng, rất nhanh tiếng hô giết vang lên rầm trời át cả tiếng mưa.
- Có phải các ngươi điên rồi hay không...
Thường Chi Cửu kinh hãi run rẩy kêu lên một tiếng.
Một cái đầu bay đi, Triệu Phi cầm phương thiên họa kích dính máu đứng lên, một tên tu sĩ ngồi gần đó ứng tiếng ngã xuống đất, lập tức làm cho Thường Chi Cửu ngậm miệng.
- Một đám phế vật mà thôi, hôm nay rửa nhục cho Thích cô nương, chớ lưu lại cá lọt lưới, chúng ta đi ra bên ngoài xem thử!
Triệu Phi xách theo trường kích lộ vẻ khinh thường, sải bước đi, Tư Không Vô Úy lại lộ vẻ châm chọc, vác Trấn Sơn Chùy đi theo.
Hai người nghênh ngang đi qua đám người Thường Chi Cửu bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch không dám đứng lên. Bọn họ ra ngoài điện lấy túi linh thú gọi linh thú ra, lên lưng chúng chạy đi, chỉ để lại Miêu Nghị ở trong điện đối phó bọn Thường Chi Cửu, không hề tỏ ra lo lắng chút nào.
- Miêu huynh, vì một nữ nhân không đáng...
Lời Thường Chi Cửu mới vừa ra khỏi miệng, Miêu Nghị đã gằn giọng quát:
- Tất cả quỳ xuống cho ta!
Mọi người hoảng sợ ngơ ngác nhìn nhau. Miêu Nghị giơ tay phun ra một đạo khí âm sát, một tên Hành Tẩu đang ngồi bên cạnh lập tức đông cứng ngã xuống, sau khoảnh khắc Huyền Âm Bảo Kính hướng về phía Thường Chi Cửu.
- Ta quỳ!
Thường đại phủ chủ vội vàng thốt ra một tiếng, cuống quít đứng lên, đi vòng qua trường án quỳ sụp xuống đất.
Y vừa quỳ xuống, kế đó tới phiên hai tên thị nữ đi theo ra quỳ xuống, sau đó những người khác kể cả những thị nữ hầu rượu cũng cùng nhau nơm nớp lo sợ đi ra, ai nấy ngoan ngoãn quỳ dưới đất.
Miêu Nghị xoay người nhìn vòng quanh một vòng, không tìm được khoái cảm trả thù chút nào, mà là liếc nhìn Thích Tú Hồng nhắm nghiền đôi mắt, đau lòng ôm đầu lắc đầu nói:
- Chỉ bằng đám phế vật vô dụng các ngươi cũng xứng làm ác, giết các ngươi chỉ làm bẩn tay ta!
Cả bọn thoáng động trong lòng, còn tưởng rằng Miêu Nghị chuẩn bị tha bọn họ một lần. Có người trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhõm, thầm nghĩ sau này sẽ tố cáo chuyện này lên trên mới được.
---------------