Phi Thiên

Chương 462-1: Đại nghĩa diệt thân (Thượng)

Chẳng lẽ như vậy còn không biết đủ, còn muốn lão tổ tông phải vất vả vì từng đứa con đứa cháu vì mỗi một chuyện dù lớn dù nhỏ sao?! Đây là chuyện không thể nào, trừ phi gặp phải đại sự chân chính, nếu không nhiều con cháu như vậy, làm sao lão tổ tông có thể nhất nhất chiếu cố?!

- Ta không cứu ngươi được!

Lão đầu chỉ áo bào mình rống to:

- Buông tay!

- Cha, không thể bỏ mặc con như vậy được, thật ra chuyện này không liên quan tới con. Con cũng là bị người khác lừa gạt, thật ra là bị y xúi giục, muốn giam thì phải giam tên chủ mưu đó!

Hô Diên Thọ níu thật chặt vạt áo bào của phụ thân không chịu buông, có thể nói là bị dọa sợ đến khóc rống nước mắt giàn giụa, luôn miệng cầu khẩn van xin.

Chủ mưu? Lão đầu trừng mắt một cái, tức giận nói:

- Là ai lợi dụng Hô Diên gia chúng ta, thành thật khai báo cho ta!

Còn có chủ mưu khác!? Bên trong một phòng giam khác, ba người Miêu Nghị nghe vậy lập tức dựng lên tai lắng nghe.

- Là nhân viên thương hội đô thành Nhậm Huyền Minh! Là y tìm tới con, bảo con đi trêu đùa mấy nữ nhân kia, chỉ đợi ngôn ngữ đối phương hơi bất kính lập tức níu lấy không thả. Lấy thân phận Hô Diên gia ra hù dọa chủ nhân sau lưng các nàng, sau đó Nhậm Huyền Minh sẽ nhảy ra làm người tốt giúp bọn họ giải quyết chuyện này, ép chủ nhân của bọn họ phải giao dịch với Nhậm Huyền Minh.

- Nhậm Huyền Minh nói chủ nhân bọn họ là từ Kham Loạn hội gì đó trở về, giàu nứt đố đổ vách, nói đây là một mối mua bán cực lớn, sau khi chuyện thành công con sẽ được chia sáu thành tiền lời, y lấy bốn thành. Nhất thời con không nhịn được cám dỗ, vì vậy nên làm theo lời y. Ai ngờ kia mấy nữ nhân là người điên, lại dám đường hoàng động thủ giết người ở đô thành, khiến cho người của Đô Đốc phủ chạy tới.

Hô Diên Thọ bị dọa sợ đến kinh hồn khiếp vía, vội vàng khai ra hết đầu đuôi gốc ngọn, sau đó gào khóc:

- Cha, con cũng không muốn như vậy, con thật sự là bị người ta lừa gạt, không phải con là kẻ chủ mưu. Cha, cha nhất định phải cứu con, con bị nhốt ở chỗ này sẽ chết!

- Há đâu có lý như vậy! Một nhân viên thương hội nho nhỏ lại dám nhắm vào Hô Diên gia ta!

Lão đầu nổi giận, dùng sức xé vạt áo bào con trai đang níu lại, sau đó cởi áo ra vứt đi mặc cho con lôi đi, đùng đùng nổi giận sải bước rời đi.

- Cha, không thể bỏ mặc con trai bất kể!


Thanh âm của Hô Diên Thọ vang vọng bên trong ngục giam.

Nhậm Huyền Minh! Sắc mặt Miêu Nghị âm trầm nói thầm một tiếng, trước đó La Bình nói Nhậm Huyền Minh thích dùng thủ đoạn bàng môn tà đạo, hắn còn tưởng rằng La Bình chẳng qua là đố kỵ đồng nghiệp mới nói như vậy, không ngờ rằng đúng là thật.

-----------

- Miêu Nghị, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cũng bị Đô Đốc phủ bắtsao?

Diệp Tâm giật mình kêu lên một tiếng.

Cổ Tam Chính, Đàm Lạc cùng Diệp Tâm tụ tập ở trạch viện Cổ Tam Chính nghỉ chân, cho đệ tử ba đại phái lui, mời La Bình tới hỏi thăm tình huống.

- Tại sao bắt bọn họ?

Cổ Tam Chính hỏi.

- Nói là dung túng kẻ dưới hành hung.

La Bình thở dài một tiếng.

Đàm Lạc buồn cười nói:

- Thật đúng là đã muốn bắt tội cần gì lấy cớ, thị nữ bọn họ bị người trêu đùa mà phản kích, thế là có chuyện xảy ra, vì sao lại trở thành dung túng kẻ dưới hành hung?

La Bình lộ vẻ rất bất đắc dĩ nói:

- Là Đại Đô Đốc đích thân hạ pháp chỉ.

Ba người nghe vậy cau mày, chuyện này có lẽ ba đại phái có thể giúp được một chút. Thế nhưng đối tượng lại là Miêu Nghị, ba đại phái không có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác đã là may mắn, làm sao có thể giúp một tay...

-----------


Nguyệt hành cung Trấn Ất điện.

- Đại nhân, Đô Đốc phủ đô thành có tin tới.

Lưu Tinh bước chân vội vã xông vào tĩnh thất.

Đô Đốc phủ? Hoắc Lăng Tiêu khoanh chân tu luyện mở mắt, lộ vẻ hơi kinh ngạc, nhận ngọc điệp nàng đưa tới tra xét.

Không xem còn đỡ, vừa xem lập tức giật nảy mình. Tin đến từ Hình bộ Đô Đốc phủ, Bồ Nhất Công coi như là người quen cũ của y gởi tới, kể sơ qua Miêu Nghị gặp chuyện không may bị bắt. Bấy nhiêu cũng không thành vấn đề, chuyện lảm cho Hoắc Lăng Tiêu sợ hết hồn hết vía chính là, Bồ Nhất Công nói Đại Đô Đốc Lan Hầu muốn Hoắc Lăng Tiêu phải đích thân đi lãnh người.

- Khốn kiếp, ta cũng biết nhận hắn làm huynh đệ kết nghĩa là phiền phức, lần này lại gây ra chuyện ở đô thành.

Hoắc Lăng Tiêu rống to một tiếng, nhảy từ giường đá xuống, chắp tay đi tới đi lui giống như dã thú bị chọc giận.

Lưu Tinh hỏi:

- Đại nhân muốn đi gặp Lan Đại Đô Đốc sao?

Bước chân Hoắc Lăng Tiêu dừng lại, cơ mặt giật giật, y không hiểu nổi Lan Hầu là có ý gì. Miêu Nghị phạm tội ngươi cứ theo luật làm việc là được, gọi ta đi lãnh người làm gì? Không khỏi cũng quá hạ thấp thân phận, chuyện này rất không bình thường!

Y không hiểu nổi ý Lan Hầu nhưng từ lời đồn đãi bên ngoài mà biết được một chuyện khác. Lan Hầu và cung chủ Nguyệt hành cung Trương Thiên Tiếu vốn là phu thê, vào đêm tân hôn, thừa dịp Trương gia không đề phòng Lan Hầu thình lình hạ sát thủ vào ngày đại hỉ, giết chết phụ mẫu Trương Thiên Tiếu, cơ hồ huyết tẩy cả nhà Trương gia từ trên xuống dưới. Ngoại trừ vị thê tử Trương Thiên Tiếu của Lan Hầu ra, gần như không còn một người nào sống sót, đương nhiên là không có cách nào tiếp tục duy trì tình cảm phu thê được nữa.

Hôm nay Hoắc Lăng Tiêu ngấm ngầm qua lại với vợ cũ của Lan Hầu, vốn tưởng rằng cặp này đã thành cừu nhân không sao cả… Thế nhưng không hiểu vì sao Lan Hầu lại chỉ đích danh y, có thể nói làm y sợ hết hồn hết vía, nào dám đi gặp, đánh chết y cũng không dám đi.

Thế nhưng cũng không thể làm bộ như không biết, Hoắc Lăng Tiêu đi tới đi lui mấy bước, đột nhiên thốt ra một câu:

- Ta đi Nguyệt hành cung một chuyến!

Y sải bước ra bên ngoài, phóng vút lên cao bay nhanh đi.

-----------

Nhanh như điện chớp một mạch không ngừng, Hoắc Lăng Tiêu khẩn cấp chạy tới bên ngoài tiên sơn Nguyệt hành cung mờ ảo, nhờ tu sĩ canh giữ trước cửa cung thông báo giúp.

Sau khi được cho phép tiến vào, Hoắc Lăng Tiêu sải bước đi tới hậu cung. Vừa vào tẩm cung cung chủ lập tức nhìn thấy giai nhân xõa tóc như thác đổ, da thịt trắng như tuyết quyến rũ đang nằm nghiêng ở cạnh lư hương, lim dim mắt hít lấy luồng khói xanh. Nàng vận y phục xốc xếch mỏng manh, nửa kín nửa hở khiến cho người ta nhìn thấy cảm thấy máu nóng trào sôi.

Dưới giường có hai nam tử đang quỳ, khẽ khàng nắn bóp đôi chân ngọc của giai nhân trên giường. Còn có một tên nửa quỳ ở đầu giường, thỉnh thoảng lấy từ đĩa trái cây ra một tiên quả nhét vào đôi môi đỏ mọng của giai nhân. Trên giường cũng có một nam tử quỳ nhẹ nhàng nắn bóp hai vai quyến rũ của giai nhân. Chỉ thấy cung chủ Đại nhân thả lỏng ngọc thể, tư thế dụ hoặc lộ vẻ hưởng thụ.

Nếu Hoắc Lăng Tiêu muốn giành sủng ái với bốn tên nam tử trước mặt thật sự là chẳng ra gì. Bốn người có thể nói ai ai cũng có điểm đặc sắc, hoặc tướng mạo đường đường, hoặc quyến rũ xinh đẹp như nữ tử, hoặc toàn thân tràn đầy khí tức dương cương, hoặc nho nhã anh tuấn.

---------------