Mạc Thịnh Đồ vội vàng tỏ ra thành khẩn nói:
- Miêu lão đệ, chuyện này vốn là thêu hoa trên gấm, vì ngươi vinh thăng động chủ, phủ chủ đã buông kim khẩu ngọc ngôn, trọng điểm là ngươi. Nếu ngay cả ngươi cũng không đi, vạn nhất sau này truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng chúng ta giở trò. Cho dù là lão đệ không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho chúng ta một chút, chúng ta cũng không được lọt vào mắt xanh phủ chủ như lão đệ, một khi phủ chủ trách tội xuống, hai chúng ta thật sự là không gánh vác nổi!
- Ha ha, không được thì thôi, coi như ta chưa nói.
Miêu Nghị cười một tiếng, nhún nhún vai, dáng vẻ không sao cả.
Đối với hắn mà nói, dù sao bọn họ cũng phải làm, cho dù là tìm được quỷ tu kia, hắn cũng không chuẩn bị xuất thủ, để cho hai người này đi liều mạng là được. Sau khi xong chuyện mình lãnh công lao trở về nhận chức động chủ là được, có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng không thể trách mình.
Dù sao hắn chỉ là có điều cảnh giác với Hùng Khiếu, theo người khác thấy Hùng Khiếu là giúp hắn, nhưng đổi lại vào vị trí hắn suy đi ngẫm lại sẽ hiểu.
Con chó Hùng Khiếu này bảo tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm như lão tử đi đối phó quỷ tu tương đương tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, ngươi muốn giúp lão tử sao, giúp con bà ngươi!
Ba người tiếp tục lên đường, cũng không gấp gáp, dọc theo đường đi Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành hạ mình một chút, không ngừng nói những chuyện lý thú trong giới tu hành để mua vui cho Miêu Nghị. Chủ yếu bọn họ sợ tên này mất hứng lại muốn nửa đường bỏ cuộc, quay trở về Trường Phong thành đi dạo.
Thớt ngựa chở hàng vốn là chuẩn bị cho ba người thay phiên dắt theo, hiện tại cũng không làm phiền Miêu Nghị phải dắt nữa.
Hai tu sĩ Bạch Liên tam phẩm muốn nịnh nọt một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm, quả thật khó lòng chịu được, hai người cảm thấy kích động muốn xuất một thương đâm chết người này.
Thế nhưng Miêu Nghị cũng không phải là kém cỏi bất tài, tên này ở Phù Quang động lấy một địch năm dũng mãnh cũng không phải khoa trương, hai người muốn động thủ cũng không có nắm chắc. Vạn nhất để cho tiểu tử này trốn thoát vậy phiền phức rất lớn, nhất định phải tìm được cơ hội ổn thỏa. Chuyện này chỉ có thể thành công không thể thất bại, nếu không Hùng Khiếu sẽ không tha cho bọn họ.
Chạng vạng tối, ba người đã đi qua địa vực Thiên Phật sơn chuẩn bị đi trở về theo đường cũ, lại đi qua địa vực Thiên Phật sơn một lần nữa, hy vọng thừa dịp trời tối có thể dẫn dụ quỷ tu kia ra mặt.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, sắc trời chợt biến. Mây đen từ phương xa kéo tới dày đặc, gió lớn thổi bụi đất cuốn lên, thổi cho cả rừng núi xao động.
Ba người ghìm ngựa dừng lại trên quan đạo, nhìn sắc trời khắp bốn phía vùng hoang dã.
Trương Thụ Thành cau mày nói:
- Nhìn sắc trời này sắp sửa xuống cơn mưa to, trước không thôn sau không điếm, xem ra chúng ta sẽ có chút phiền phức.
Mạc Thịnh Đồ giơ roi ngựa chỉ về phía trước:
- Lúc tới đây ta nhớ phía trước có một con đường nhỏ từ quan đạo rẽ vào đi thông vào trong núi, trên đường tựa hồ có dấu bánh xe. Dưới tình huống bình thường xe ngựa sẽ không tiến vào trong núi, nói vậy trong đó nhất định sẽ có nhà ở hoặc địa phương nghỉ chân, không bằng đi xem thử.
Trương Thụ Thành nhìn về phía Miêu Nghị cười hỏi:
- Ý Miêu lão đệ thế nào?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cũng được!
Ba người thống nhất ý kiến, lập tức phóng ngựa chạy về phía trước.
Chạy đến một đoạn khe núi giảm tốc độ lại tra xét, quả nhiên phát hiện ở bên phải một con đường nhỏ rất hiếm dấu chân người. Mặc dù đã bị cỏ hoang che lấp nhưng vẫn có thể có thể dễ dàng nhận ra dấu vết bánh xe ngựa đi qua.
Thấy sắc trời đã toàn là mây đen cuồn cuộn, ba người không chần chờ nữa, chuyển hướng phóng ngựa gia tốc, theo đường nhỏ chạy thẳng một mạch về phía trước.
Cũng không lâu lắm, ba người liền thấy sườn núi phía trước có đại viện phòng ốc, nhìn dáng dấp dường như là một ngôi chùa.
Chạy đến gần chân núi phía trước, ba người đã tới một quảng trường nền đá rộng mười mấy mẫu.
Trên quảng trường được lát đá hết sức bằng phẳng, xung quanh còn có lan can đá điêu khắc, mơ hồ có thể thấy hai bên có dấu vết phòng ốc sụp đổ.
Một cái đỉnh to lớn cũ kỹ, hoen rỉ loang lổ ở giữa quảng trường, chính là lư hương.
Mặc dù khe đá dưới nền mọc đầy cỏ dại, khắp nơi hết sức hoang vu, nhưng cũng thấy nơi này đã từng hương hỏa cường thịnh.
Đột nhiên dấn thân vào một quảng trường rộng rãi bằng phẳng giữa vùng núi hoang này, khiến cho ba người chợt có cảm giác mình quá nhỏ bé, ngôi chùa phía trước xây dựa vào núi cũng khiến cho bọn họ có cảm giác bị áp bức.
Bầu trời mây đen trầm trầm, chợt một tiếng sét vang lên, ngựa của ba người kinh hãi hí dài, nhưng bị họ ghìm chặt dây cương không thể nhúc nhích.
Tiếng sấm ầm ầm nổi lên trên đầu, mấy tia sét đánh lóe lên trên nóc ngôi chùa phía trước. Sắc trời vốn đã rất tối, tia sét lóe lên khiến cho ngôi chùa kia thình lình trở nên nổi bật vô cùng.
Trên cây bên trong dãy tường cao của chùa có một bầy quạ bị sấm sét hù dọa bay lên, cất tiếng kêu quang quác.
Hết thảy đều chứng minh đó thật sự là một ngôi chùa hoang không người ở.
Trương Thụ Thành nhìn hai người một cái, nói:
- Trời sắp đổ mưa, hay là chúng ta vào chùa tránh mưa trước đi!
Quảng trường chỉ cách ngôi chùa xây dựa vào núi một dòng suối nhỏ, có ba cửa vòm bằng đá nối tiếp nhau. Trương Thụ Thành giục ngựa chạy đi đầu, Miêu Nghị và Mạc Thịnh Đồ dắt ngựa chở hàng đuổi theo sau, tiếng vó ngựa lộp cộp vang giòn trên nền đá, lại có hồi âm mơ hồ vang vọng.
Đến chân núi, Trương Thụ Thành cũng không xuống ngựa, trực tiếp phóng ngựa theo bậc thềm chạy lên, hai người kia cũng chạy theo sau.
Xung quanh tự viện có nhiều cây hòe cổ có lẽ đã hơn ngàn năm tuổi, dưới ánh chớp liên hồi giống như những pho tượng Kim Cương đang trợn mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Ba người xếp hàng mà đứng, nhìn ba chữ Diệu Pháp tự cao trên cửa chùa loang lổ tróc ra cơ hồ khó có thể phân biệt, về phần cửa viện cũng không biết đâu mất, có lẽ do phơi mưa nắng lâu ngày đã trở nên mục nát.
Tường viện xung quanh cũng đã cũ kỹ không chịu nổi, có thể nguyên nhân là vì cổ hòe ngăn che ánh mặt trời, nên trên tường viện lại không có dây leo cỏ dại các loại.
Trương Thụ Thành xuống ngựa, dắt ngựa đi vào trong tự viện, hai người kia cũng làm như vậy.
Vừa tiến vào trong tự viện, ba người dừng lại, trong tự viện cũng có mấy gốc hòe cổ xưa, suy đoán ba người nắm tay cũng ôm không hết gốc, cành to lớn sần sùi. Hai bên trái phải có hai hồ nước chừng một mẫu, trong mỗi hồ có một pho tượng La Hán bằng đá, đầu pho tượng bên trái không biết đâu mất.
Vừa bước vào bên trong cửa viện là có thể cảm giác được một cỗ khí lạnh ập vào mặt, khiến cho người ta hơi phát run, ngựa của ba người cũng có vẻ sợ hãi không yên.
Nhìn về đại môn cũ nát phía trước rộng mở, Mạc Thịnh Đồ hít sâu một hơi nói:
- Nơi này nặng nề âm khí.