Phi Thiên

Chương 458-1: Người vui kẻ oán (Thượng)

Nếu không phải Miêu Nghị âm thầm truyền âm bảo Thiên nhi, Tuyết nhi hôm nay tới đây thôi, chắc chắn La Bình sẽ mất mặt xấu hổ.

Đêm trở về khuya, tựa hồ Thiên nhi, Tuyết nhi vẫn chưa tận hứng.

Ngày kế, Miêu Nghị lại để cho Lâm Bình Bình dẫn hai nàng tiếp tục đi chơi, về phần Diêm Tu canh giữ ở cửa ngăn cản khách cho hắn.

Chỉ vì không ra ngoài suy đoán của La Bình, quả nhiên là người trong thương hội nối đuôi nhau tìm tới cửa bái phỏng. Diêm Tu nghe theo lời Miêu Nghị căn dặn, đẩy La Bình ra làm bia đỡ đạn.

Mấy ngày sau, mặc dù Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy ở hai địa phương khác nhau nhưng lại hội hợp cùng đến, giá lâm Ngọc Đô phong, đến gặp Miêu Nghị trước đã.

Hai người đều mang theo mấy tên tùy tùng thân tín, cũng mang đến thị nữ thiếp thân. Sau khi gặp Thiên nhi và Tuyết nhi, bởi vì chủ nhân bọn họ có quan hệ tốt với nhau, thật sự giống như củi khô gặp lửa. Hiển nhiên sáu nữ nhân tính toán không dễ dàng bỏ qua chuyện dạo chơi đô thành, chỉ khổ cho Lâm Bình Bình phải đi theo phụng bồi.

Đuổi mấy nữ nhân đi, nam nhân ngồi với nhau dĩ nhiên là bàn chính sự, Miêu Nghị hỏi tình huống hai người sau khi trở về như thế nào.

Hai người nói đến chuyện này cũng lửa giận đầy bụng, cả hai đều gặp phải tình huống xảy ra tương tự Trấn Hải sơn của Miêu Nghị. Bất quá tu vi Thanh Liên cửu phẩm của hai người rành rành ra đó, khả năng sống sót từ Tinh Tú Hải trở về là không nhỏ, người phía dưới không dám quá mức càn rỡ. Cho nên chuyện cũng không phát triển quá đáng giống như Trấn Hải sơn, thu thập cũng không phiền phức như Miêu Nghị mà thôi.

-----------

- Đinh huynh tới rồi!

- Nhậm huynh cũng ở đây.

Bên ngoài một dãy trạch viện trên Ngọc Đô phong, một nhân viên họ Đinh thương hội Tiên Quốc vừa đến, lập tức phát hiện không ít đồng nghiệp đã tới trước, có chừng mười mấy người đang chờ ở dưới tàng cây.

Người họ Đinh chắp tay hàn huyên một phen với chư vị đồng nghiệp, Nhậm Huyền Minh thân ở trong đó quan sát xung quanh trái phải, như cười như không nói:

- Xem ra trừ người đang làm nhiệm vụ không đi được, mọi người đều gác lại chuyện đang làm chạy tới chỗ này.

Mọi người cười ha hả, nghĩ thầm ngươi cũng như chúng ta có khác gì.

Nhân viên họ Đinh mới tới không biết mọi người chờ ở chỗ này làm gì, cũng không hỏi nhiều, đến cửa trạch viện chắp tay nói với người hầu giữ cửa:


- Ta là nhân viên thương hội Đinh Hạo Nhiên, cầu kiến Triệu phủ chủ, cảm phiền thông báo một tiếng.

Vừa nói ra lời này, mười mấy vị đồng nghiệp dưới tàng cây lộ vẻ cổ quái, chỉ thấy người giữ cửa kia khách sáo đáp:

- Triệu phủ chủ không có ở đây.

Đinh Hạo Nhiên lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Không phải là đã vào ở rồi sao?

Người ở đáp:

- Là vào ở rồi, bất quá đi vào một vòng xong lại đi ra ngoài rồi, hình như là đi thăm bạn.

Thân là người hầu ở nơi này vốn không nên nói quá nhiều, nhưng nơi này là sản nghiệp thương hội, mà những người này đều là nhân viên thương hội, y chỉ là một tán tu kiếm cơm dưới quyền thương hội nào dám đắc tội, dĩ nhiên là thành thật trả lời.

Đinh Hạo Nhiên không biết nói gì, từ từ quay đầu lại nhìn về phía đồng nghiệp dưới tàng cây đang chờ, rốt cuộc minh bạch tại sao bọn họ cũng chờ ở nơi này.

Sau khi trầm ngâm một hồi, Đinh Hạo Nhiên chắp tay với chư vị đồng nghiệp, quay đầu bước đi, chuẩn bị chạy tới chỗ vị Tư Không phủ chủ mới vừa vào ở.

Dưới tàng cây Nhậm Huyền Minh kêu to:

- Đinh huynh, không cần chạy uổng công, vị Tư Không phủ chủ kia và vị Triệu phủ chủ này là cùng đi, lại cùng nhau kết bạn rời đi. Ngươi chạy cũng chỉ phí công vô ích, hay là chờ ở chỗ này với chúng ta đi. Sau khi bất cứ người nào trở về chắc chắn cũng sẽ đi ngang qua chỗ này, sẽ không bỏ lỡ.

Đinh Hạo Nhiên sửng sốt, cuối cùng cũng cười khổ đi tới dưới tàng cây.

Không bao lâu sau, mọi người lại thấy một người bước chân vội vã trên đường nhỏ xuyên qua rừng cây tới, người tới không ai xa lạ chính là La Bình.

Hôm nay vốn đến phiên y đang làm nhiệm vụ ở thương hội, thế nhưng nghe có người đưa tới tin tức nói Triệu Phi và Tư Không Vô Úy đã vào ở Ngọc Đô phong, lập tức xin nghỉ chạy tới. Bất kể có thể thành hay không, cũng phải đi thử vận may một chút.

Đến lúc này mới phát hiện đã có nhiều người tới như vậy, thầm nói đám này phản ứng thật mau.


Y không biết rằng mình chiếm tiên cơ ở chỗ Miêu Nghị đã dạy cho những người khác một bài học, ai nấy đều canh giữ sát sao Ngọc Đô phong này, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy vừa tới ở, mọi người lập tức có phản ứng.

La Bình cũng không hiểu đám người này thủ ở chỗ này làm gì, chắp tay chào đám đồng nghiệp đang cười hì hì nhìn mình, cũng chạy tới cửa hỏi thăm, dĩ nhiên là cũng được tin tức như trước.

Y bừng tỉnh ngộ, đang quay đầu lại muốn đi sang nhà khác, Nhậm Huyền Minh dưới tàng cây đã vẫy vẫy nhạo báng nói:

- La huynh, ngươi chạy cũng chỉ phí công vô ích, hay là chờ ở chỗ này với chúng ta đi...

Lại là những lời lẽ y như trước, chọc cho mọi người bật cười ha hả.

Chẳng trách nào bọn này đều canh giữ ở chỗ này… La Bình rất lộ vẻ bất đắc dĩ, bỏ cuộc lại không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là cũng đi tới dưới tàng cây.

Thế nhưng đi chưa được mấy bước đột nhiên sửng sốt, thình lình quay đầu lại nhìn về phía trạch viện sau lưng, lại đưa mắt nhìn về phía một trạch viện khác trên khúc quanh sườn núi, trong lòng ủa một tiếng. Dường như đây là hai trạch viện mà Lâm Bình Bình đã chuẩn bị trước đó, chẳng lẽ là… thăm bạn…

La Bình sáng mắt lên, chợt chắp tay cáo từ mọi người.

Không đợi ư!? Mọi người đều cảm thấy kỳ quái, Nhậm Huyền Minh từ biến hóa vẻ mặt của La Bình phát giác điểm khác thường, lớn tiếng kêu:

- La huynh không đợi sao?

La Bình cũng không quay đầu lại, phất tay nói:

- Trở về làm nhiệm vụ.

Dĩ nhiên là ứng đối qua loa mọi người, trên thực tế La Bình chạy thẳng tới trạch viện chỗ Miêu Nghị ở, người giữ cửa cũng biết y là người quen Miêu Nghị, đi vào thông báo một tiếng rồi cho y vào.

La Bình đi tới hậu viên, chỉ thấy hậu viên có mấy người xa lạ canh giữ, trên giả sơn lương đình yên tĩnh thanh nhã có ba người đang ngồi, trừ Miêu Nghị ra hai vị khác cũng xa lạ.

La Bình thoáng động trong lòng, suy đoán tám chín phần mười là đúng, bước nhanh đi lên giả sơn, nhìn Miêu Nghị chắp tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, hỏi:

- Miêu huynh, hai vị bằng hữu này là…?

Miêu Nghị vỗ nhẹ mặt bàn cười ha hả nói:

- Triệu Phi, Tư Không, có người muốn mở tiệc tẩy trần cho hai vị.

Triệu Phi à một tiếng, cùng Tư Không Vô Úy nhất tề nhìn về phía La Bình quan sát trên dưới, có vẻ không hiểu vì sao.

Miêu Nghị đã gọi tên ra, La Bình lập tức mừng rỡ không dứt, quả nhiên người y muốn tìm ở chỗ này. Nếu Miêu Nghị có thể chuẩn bị trước trạch viện cho hai vị này, hẳn quan hệ giữa bọn họ không phải là tầm thường, xem ra chuyện này rất có tiền đồ, lập tức lấy ra danh thiếp trình cho hai người tự giới thiệu mình.

---------------