Thanh Cúc ngẩn ra, thở dài nói:
- Ta hiểu tâm trạng ngươi, nhưng có một số việc còn chưa tới mức không có không cách nào vãn hồi, nhịn một chút cũng sẽ qua!
- Nhịn ư, ta không bằng người ta cũng phải nhịn, hơn người ta cũng phải nhịn, vậy Miêu Nghị ta làm sơn chủ hai đầu chịu lép để làm gì? Còn không bằng trở về làm mã thừa, tối thiểu phía dưới không còn ai chọc tức!
- Nói lẫy như vậy có ý gì, chẳng lẽ ngươi không nghĩ xem mình làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào sao?
- Miêu Nghị không phải là người chỉ biết sính cái dũng của kẻ thất phu, trên tay ta có lời chứng. Nếu như ngay cả phạm thượng làm loạn, mưu đồ bất chính, chống lệnh không tuân cũng không thể giết, vậy giới tu hành mới thật sự đại loạn!
Lời chứng? Thanh Cúc đột nhiên nở một nụ cười lạnh, lộ vẻ châm chọc nói:
- À, ta nhớ ra rồi, còn có những người của Lam Ngọc môn, ngươi sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng lời chứng của bọn họ hữu dụng chứ? Người của ba đại phái hoàn toàn có thể chỉ trích bọn họ với ngươi là một phe, bởi vì bọn họ vốn chính là ngươi kéo vào Trấn Hải sơn. Người của ba đại phái có thể dễ dàng loại bỏ lời chứng của đệ tử Lam Ngọc môn ra ngoài, đến lúc đó chỉ có ngươi xui xẻo! Một khi tình thế không đúng, chẳng lẽ ngươi còn có thể trông cậy vào những người Lam Ngọc môn đó có thể không trở mặt, đến lúc đó ngươi chỉ có một con đường chết!
Nói đến đây, có thể nói là nàng lộ vẻ đau lòng ôm đầu:
- Miêu Nghị, ngươi thật hồ đồ, tiền trình thật tốt đang chờ ngươi, tại sao không thể nhịn một chút, không phải nam nhân các ngươi hay nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn sao? Cần gì phải gấp trong lúc nhất thời, hiện tại ta xem ngươi làm thế nào thu xếp chuyện này.
- Miêu Nghị biết tâm ý của tiểu cô cô.
Miêu Nghị gật đầu một cái, lấy ra một đống ngọc điệp:
- Đang muốn làm phiền tiểu cô cô trình giao vật này cho phủ chủ, tiểu cô cô không ngại xem thử những thứ này trước rồi hãy chỉ trích Miêu Nghị!
Không phải là gì khác, chính là lời chứng đệ tử ba đại phái tố giác lẫn nhau.
Thanh Cúc cầm vào tay xem từng bản một, càng xem sắc mặt càng kinh ngạc, cuối cùng có thể nói là lộ vẻ khiếp sợ nói:
- Điều này sao có thể, làm sao đệ tử ba đại phái có thể làm chứng tố giác lẫn nhau?
Miêu Nghị hỏi:
- Chẳng lẽ tiểu cô cô cho là ta có năng lực giả mạo đóng pháp ấn bọn họ sao, ta nghĩ Lục Thánh cũng không làm được điểm này. Tiểu cô cô thấy rõ ràng rồi, trong này chẳng những có lời tố giác của đệ tử Lam Ngọc môn, còn có lời tố giác của đệ tử ba đại phái bọn họ. Từ trên xuống dưới Trấn Hải sơn thừa nhận sự thật, không hề bỏ sót bằng chứng, xin hỏi có thể ngăn chặn miệng ba đại phái được chăng?
Thanh Cúc không biết nói gì:
- Ngươi làm sao làm được?
Miêu Nghị hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Không dối gạt tiểu cô cô, để cho tiểu cô cô trình giao cho phủ chủ chỉ có một nửa, để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, còn lại một nửa Miêu Nghị phải mang đến Trấn Ất điện đòi công đạo! Hy vọng tiểu cô cô chuyển cáo phủ chủ, mời phủ chủ xử lý công bình!
Ý nói là để cho Dương Khánh không chịu ảnh hưởng của thế lực ba đại phái, ta còn giữ lại hậu chiêu.
Đây là ngay cả Dương Khánh cũng phòng bị! Thanh Cúc giật giật cơ mặt, hỏi lần nữa:
- Ngươi làm sao làm được, làm sao bọn họ có thể tự tìm đường chết!
- Cũng không cần phải giải thích chuyện này!
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Nếu như tiểu cô cô không có nghi vấn gì khác, xin hãy ký văn thư bàn giao, Trấn Ất điện vẫn còn đang chờ ty chức trình diện!
Thanh Cúc vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Miêu Nghị nhìn một lúc lâu, nói thật, từ trước tới nay nàng vẫn rất hy vọng Tần Vi Vi và Miêu Nghị sánh đôi với nhau, nàng cảm thấy hai người rất xứng đôi. Mà Miêu Nghị từ Tinh Tú Hải trở về tuổi còn trẻ đã leo lên chức phủ chủ, không hề kém hơn Dương Khánh, nàng càng cho rằng suy nghĩ của mình là đúng. Nhưng bây giờ, đột nhiên nàng vô cùng hiểu tâm trạng Dương Khánh, Miêu Nghị hành động như vậy khiến cho nàng sợ kinh hồn khiếp vía, thử hỏi ai làm cha mẹ dám giao nữ nhi cho nam nhân không an phận như thế.
Tên Miêu Nghị mà nàng nhìn thấy trưởng thành từng bước một, bắt đầu từ hôm nay không còn chịu Dương Khánh tiết chế nữa, sắp giương cánh bay cao. Cũng không biết cuối cùng có thể bay được cao hơn xa hơn, hay là tương lai không lâu sẽ gãy cánh rơi xuống. Tóm lại đi lần này không biết sẽ gởi thân chỗ nào, sau này muốn gặp mặt Tần Vi Vi sẽ khó khăn, có lẽ hai người chia cách nhau cũng tốt!
Thanh Cúc thở dài một tiếng thật sâu, ký văn thư bàn giao...
Thu văn thư bàn giao, Miêu Nghị lại lấy ra một miếng ngọc điệp đưa cho nàng:
- Làm phiền tiểu cô cô giúp cho một việc, nếu như sau này Miêu Nghị có chỗ đặt chân, hãy cho ta những người này, hẳn cũng không phải là việc khó đối với tiểu cô cô, ta cũng không muốn vì chuyện này mà đi quấy rầy phủ chủ.
Thanh Mai nhận vào tay tra xét, quay đầu lại liếc nhìn số Nguyện Lực Châu trên bàn trà, chợt hỏi:
- Đây chính là nguyên nhân ngươi tặng một ngàn viên Nguyện Lực Châu cho ta hay sao?
- Tiểu cô cô cần gì trêu ghẹo tại hạ như vậy.
- Ta sẽ làm hết sức.
Thanh Cúc buông tiếng thở dài, đưa tay ra mời, đích thân đưa Miêu Nghị đến cửa.
Ngoài cửa, Miêu Nghị chắp tay cáo từ, Thanh Cúc lại cười khổ nói:
- Ngươi làm như vậy là đắc tội ba đại phái vào chỗ chết, cho dù là ba đại phái hiện tại không lấy cớ tìm ngươi gây phiền phức, nhưng khi nào tìm được cơ hội chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Vốn Miêu Nghị không muốn nhiều lời làm gì, thế nhưng hắn có thể nghe ra nữ nhân này là thật lòng quan tâm mình, không khỏi cười nói:
- Chẳng lẽ ta không giết những người này, ba đại phái sẽ bỏ qua cho ta sao!? Có lẽ tiểu cô cô không biết, ba đại phái phái người đuổi giết ta đã đuổi đến Tinh Tú Hải, nếu như ta không có một chút gì đáp lại, sợ là bọn họ sẽ cho rằng ta rất dễ khi hiếp. Nếu ta im hơi lặng tiếng rời đi, chỉ sợ những người này cũng sẽ không bỏ qua cơ hội làm nhục ta. Nữ nhân của mình thiếu chút nữa bị đưa đi hầu hạ chăn gối người khác, ta cũng không dám làm gì...
- Những nỗi nhục như vậy sẽ bám theo ta mãi, xin hỏi tiểu cô cô, cho dù Miêu Nghị có đất đặt chân, đến lúc đó làm sao đối mặt bộ thuộc, lấy uy tín đâu ra mà đứng vững?! Miêu Nghị không làm như vậy lảm sao khiến cho bọn họ câm miệng?
- Xem ra ngươi đã nghĩ rất rõ ràng, ngược lại ta quá lo lắng.
Thanh Cúc cũng không muốn nói thêm chuyện này nữa, dù sao cũng đã làm rồi, hiện tại nàng phải thu thập Trấn Hải sơn hết sức bề bộn, bèn đưa tay ra mời:
- Thứ cho không thể đưa xa. Tiền đồ trân trọng!
- Tiểu cô cô bảo trọng!
Miêu Nghị chắp tay xoay người sải bước đi.
Sau đó Miêu Nghị lại từ giã Phàn Tử Trường, vừa khéo Phàn Tử Trường cũng phải trở về Trấn Ất điện, tức thì cả bọn đồng hành.
Đệ tử Lam Ngọc môn đưa tiễn đến trước sơn môn, đưa mắt nhìn theo bọn Miêu Nghị ầm ầm rời đi.
---------------