- Hậu quả là hai chúng ta còn chưa bắt đầu, y đã bị người ta chặt đầu, bỏ thủ cấp vào hộp đưa đến trước mặt ta, còn có cả nhà y hơn mười người toàn bộ chết oan chết uổng. Mà chỉ trong một đêm, thân nhân thế tục của ta bao gồm tôi tớ hơn hai mươi người, cả nhà bị người chặt đầu vứt bỏ ngoài đường. Một nhà giàu có trong một đêm bị người cho một mồi lửa đốt trụi, thu lại đồ đã cho nhà ta về cả vốn lẫn lời.
Miêu Nghị giật mình, hỏi:
- Vậy sau đó nàng có báo thù không?
- Lúc ấy ta tìm tới sư phó khóc kể, hy vọng sư phó có thể giúp ta báo thù. Lúc đó sư phó tức giận thật sự, thế lực Thiên Ngoại Thiên dốc hết trọn ổ, rất nhanh tra được là mấy kẻ theo đuổi ta làm chuyện này, cũng là quyền quý giới tu hành. Trong lúc nhất thời mấy nhà quyền quý kia bị sư phó ta nhổ tận gốc, giết tới nỗi máu chảy thành sông. Người chạy trốn tới Lưu Vân Sa Hải cũng bị Đại sư huynh ta tự thân xuất mã, giết cho không còn một mống!
- Thế nhưng sau chuyện ấy sư phó lại nói cho ta biết, hết thảy cũng là ta tự chuốc lấy, huyết tẩy mấy nhà kia cũng không phải là báo thù cho ta, mà là vì những người đó lại dám đại khai sát giới đối với tín đồ ở Tiên Quốc…
Hồng Trần Tiên Tử lộ vẻ khổ sở nói:
- Thường nói hồng nhan họa thủy, quả nhiên câu này đã nghiệm chứng trên người ta. Nhan sắc Nguyệt Dao không kém ta bao nhiêu, bây giờ ngươi nên hiểu tại sao ta không hy vọng ngươi và Nguyệt Dao nhận nhau!
Nghe ý này tựa hồ là đang bảo vệ ta! Miêu Nghị trầm ngâm một hồi, đáp:
- Tiên tử suy nghĩ quá nhiều, nàng đã thấy thái độ của ta rồi.
Hồng Trần Tiên Tử khẽ gật đầu:
- Ta vẫn giữ câu nói kia, hy vọng ngươi không nên hận Nguyệt Dao, thật ra thì từ khi Nguyệt Dao đến Thiên Ngoại Thiên vẫn muốn tìm các ngươi. Mà ta đã kể chuyện của mình cho Nguyệt Dao nghe từ rất sớm, để cho nàng hiểu tìm được các ngươi đối với các ngươi cũng không phải là chuyện gì tốt. Mặc dù như thế, nhưng Nguyệt Dao chưa hề bỏ cuộc thôi không tìm kiếm các ngươi.
- Trong mười năm liên tiếp ta đã giúp nàng âm thầm tra qua tiên tịch toàn bộ các tu sĩ Tiên Quốc cùng với danh sách đệ tử các phái và hộ tịch tất cả tín đồ, vẫn không tìm được người nào tên Miêu Nghị và Trương Phong Bảo, Chuyện này không thể làm gì khác hơn là thôi, ta cũng không thể nào tra xét không ngừng như vậy mãi được.
- Hơn nữa ngay từ đầu ta đã phát hiện có người khác đang làm chuyện giống như ta, đoán chừng là sư phó ta cũng đang tìm ngươi, chỉ bất quá tra xét mấy năm không có tin tức, buông tay trước ta một bước mà thôi.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Lúc ấy ta đang tu hành trên đảo hoang ở hải ngoại, bất quá chỉ là một tán tu mà thôi, ngay cả chính ta cũng không biết cụ thể mình ở nơi nào, nào có thân phận gì mà tra!
- Thì ra là như vậy, không trách nhiều lần tìm không được!
Hồng Trần chợt vuốt cằm, lại nói:
- Nhiều năm trước ta thật sự bị Nguyệt Dao không chịu bỏ cuộc cuốn lấy không có biện pháp, âm thầm theo nàng trở về Trường Phong thành. Kết quả nhà các ngươi đã hóa thành cửa hàng vải, mà sau khi Nguyệt Dao biết ngươi không tiến vào đường tu hành, ngược lại bị buộc chạy trốn, lập tức trút giận xuống đầu Hoàng Bảo Trưởng lúc ấy đã trở thành thành chủ, chạy thẳng tới phủ thành chủ muốn giết Hoàng Bảo Trưởng kia. Kết quả phát hiện đã bị người nhanh chân giành trước một bước, Hoàng Bảo Trưởng kia đã bị người giết chết ở trong sảnh!
Miêu Nghị có thể nói lộ vẻ kinh ngạc:
- Các ngươi đến phủ thành chủ sau khi Hoàng Bảo Trưởng bị giết ư?
Hồng Trần gật đầu nói:
- Nếu ngươi không tin có thể đi tra thử xem, lúc biết có chuyện như vậy, quả thật Nguyệt Dao đã từng trở về quê cũ tìm các ngươi.
- Không cần tra ta cũng biết có chuyện như vậy.
Miêu Nghị lắc đầu không dứt, lúc ấy còn kỳ quái không hiểu rốt cục là người nào gánh nỗi oan giết chết Hoàng Bảo Trưởng thay mình, không ngờ là Nguyệt Dao. Chuyện này trùng hợp tới mức khó tin, thế nhưng mình cũng đã bỏ lỡ cơ hội gặp được lão Tam vào lúc ấy.
Hắn cười khổ một tiếng, cũng không có giấu nàng:
- Bởi vì tên Hoàng Bảo Trưởng chính là ta giết, không nghĩ tới sau đó các ngươi lại đến!
Hồng Trần lập tức ngây dại, nói như thế chẳng phải là hai huynh muội này đã lướt qua nhau, bỏ lỡ cơ hội gặp mặt tới mấy chục năm sau?!
Chẳng lẽ đây là ý trời? Hồng Trần thở dài sâu kín:
- Muốn tìm một lưu dân đào phạm nói dễ hơn làm, biển người mịt mờ, đông vô số kể, cho dù là sư phó ta cũng không thể nào tra xét mỗi một người Tiên Quốc, Nguyệt Dao vì thế thương tâm thật lâu. Chạy trốn chật vật, hơn mười năm trôi qua, lúc ấy suy đoán ngươi hoặc là đã không còn trên cõi đời này nữa, hoặc cũng đã ẩn tính mai danh, muốn tìm cũng không có manh mối gì.
- Đã nhiều năm qua như vậy, cho dù một người thế tục lúc trước còn sống, hiện tại cũng chắc chắn đã qua đời. Trước khi nhìn thấy ngươi chúng ta vẫn cho là như vậy, thật không nghĩ tới ngươi cũng bước lên đường tu hành, còn gặp Nguyệt Dao ở Tinh Tú Hải!
Nơi giáp chân trời và mặt biển lộ ra ánh vàng rực rỡ, thế nhưng mặt biển bên dưới vách đá cao vút vẫn còn chìm trong bóng tối âm u. Tây Tú Tinh cung đã bị kim quang chiếu rọi, cuối cùng bóng tối cũng đã bị ánh sáng xua tan.
Tảng đá lớn vẫn đè nặng trong lòng Miêu Nghị bấy lâu nay rốt cục đã được dỡ bỏ, toàn thân hắn cảm thấy thanh thản nhẹ nhàng. Thì ra cũng không phải lão Tam không hề tìm mình, mà là trời xui đất khiến không tìm được. Trước đó nhìn dáng vẻ lão Nhị, hiển nhiên cũng không quên vị Đại ca là mình.
Tâm trạng Miêu Nghị dần dần sáng sủa, cảm giác mỗi một lỗ chân lông đều đang hô hấp khoan khoái nhẹ nhàng. Gương mặt hắn được ánh nắng sớm nhuộm vàng rực, tỏ ra vui vẻ, khẽ nheo mắt nhìn mặt trời đang từ từ nhô lên khỏi mặt biển.
Tim của hắn cũng là máu thịt, lúc hắn còn nhỏ như vậy đã phải gánh vác cả nhà, không biết chịu bao nhiêu đau khổ, không biết đã hy sinh bao nhiêu vì lão Nhị cùng lão Tam. Hắn cũng sợ không dám đối mặt một số chuyện, cũng không phải là muốn báo đáp gì cả, chẳng qua là cũng từng nghi ngờ những gì mình đã bỏ ra có xứng đáng hay không.
Lúc trước khi hắn biết được tin tức lão Tam từ Yến Bắc Hồng lập tức vắt giò lên cổ bỏ chạy, thậm chí cũng không dám nói thêm gì với Yến Bắc Hồng, hôm nay hết thảy nghi ngờ làm hắn đau khổ đều tan thành mây khói.
Đột nhiên hắn cảm thấy nội tâm của mình trở nên rất hùng mạnh, đủ để đối mặt bất cứ chuyện gì.
- Hẳn hiện tại ngươi đã hiểu dụng ý của ta khi kể với ngươi chuyện này.
Hồng Trần Tiên Tử lại nói.
- Ta hiểu, nàng hy vọng ta không nên nhận Nguyệt Dao.
Miêu Nghị gật đầu một cái.
Thấy hắn đã hiểu, Hồng Trần Tiên Tử lật tay lấy ra vòng tay trữ vật Nguyệt Dao cho nàng, đưa ra nói:
- Ngươi cầm cái này đi.
Nếu Nguyệt Dao đã nhất quyết tặng vật này cho nàng, nàng cũng không tiện đẩy tới đẩy lui với Nguyệt Dao, không bằng chuyển tặng cho Đại ca Nguyệt Dao, cũng coi là một phần tâm ý giúp Nguyệt Dao.
---------------