Chẳng qua là đổi tên là gì không được, thế nhưng lại đổi là Miêu Nghị, không khỏi cũng quá mức trùng hợp… Bát Giới nghi ngờ hỏi:
- Tại sao ngươi lại đổi tên là Miêu Nghị?
Yến Bắc Hồng cười khổ nói:
- Năm xưa vẫn còn ở thế tục, trên đường chạy trốn gian khổ, thiếu chút nữa bỏ cuộc, thỉnh thoảng thấy bên đường có mầm cỏ xanh tuy yếu ớt nhưng vẫn cố gắng cầu sinh, xúc cảnh sinh tình bèn đổi tên Miêu Nghị tự khích lệ mình mà thôi, không có gì ý tứ gì khác. (Miêu là mầm mống, hạt giống)
Người ta đã nói lai lịch rõ ràng như vậy không sợ đi thăm dò, Nguyệt Dao và Bát Giới nhất thời lộ vẻ thất vọng. Thì ra là như vậy, không trách thoạt nhìn không giống chút nào.
Thật sự trùng hợp như thế sao!? Hồng Trần Tiên Tử cũng không ngừng đưa mắt liếc về Miêu Nghị đứng cạnh.
Có lẽ là bàng quan sáng suốt, Nguyệt Dao và Bát Giới đều sơ sót quên đi Miêu Nghị cách đó không xa, nhưng Hồng Trần Tiên Tử lại nhìn rất rõ ràng cảnh tượng vừa rồi. Nàng phát hiện lúc Yến Bắc Hồng nói chuyện thỉnh thoảng nhìn lén Miêu Nghị, mà Miêu Nghị nắm chặt hai quả đấm, khó lòng kềm chế tâm trạng, đôi mắt đỏ ngầu. Dáng vẻ của hắn khiến cho nàng cảm thấy hết sức kỳ lạ, Nguyệt Dao và Nhị ca nhận nhau, hắn kích động như vậy làm gì?!
Của hồi môn! Hồng Trần Tiên Tử đột nhiên nhớ lại chuyện Nguyệt Dao nói ‘Yến Bắc Hồng’ cho nàng của hồi môn, tay nàng đang nghịch nghịch chiếc vòng tay trữ vật kia.
Vì sao người bình thường lại nói ra lời tặng của hồi môn cho Nguyệt Dao?! Ánh mắt Hồng Trần Tiên Tử lóe lên, như có điều suy nghĩ.
Hiện tại đã xác nhận ‘Miêu Nghị’ này không phải là Đại ca mình, Bát Giới quay đầu lại dang rộng hai tay về phía Nguyệt Dao:
- Lão Tam, Nhị ca nhớ muội muốn chết, cho Nhị ca ôm thêm một cái!
- Đi chết đi!
Nguyệt Dao cắn răng đá một cước vào bụng y.
Bát Giới xoa bụng nhe răng toét miệng nói:
- Lão Tam, ta từng thấy muội cởi hết y phục, ôm một cái thì đã sao?
- Huynh còn dám nói, thật là dâm tăng!
Nguyệt Dao nhất thời nổi giận.
Hiện tại nàng đã không còn là bé gái năm xưa nữa, một nữ nhân lớn như vậy bị người mở miệng cỡi quần nhìn mông, ngậm miệng cởi hết y phục, làm sao chịu nổi, đâu còn khóc được, chỉ có xấu hổ, Thình lình nàng co chỉ bắn ra một đạo nguyệt luân, trong nháy mắt đè trên đầu trọc Bát Giới.
Bát Giới nhìn chằm chằm lưỡi nguyệt luân sắc bén, mắt đỏ ngầu, co rụt cổ lại cười khan nói:
- Chỉ là đùa giỡn, ta đang khen muội đẹp không hiểu sao? Vì sao nha đầu muội chưa từng nghe lời trêu chọc, ta là người xuất gia không hiếu sắc, cho dù là muội xinh đẹp hơn nữa, trong mắt ta cũng chỉ là hồng phấn khô lâu!
- Không nên ồn ào, có người đến, hai người các ngươi đi theo ta, ta có lời nói với hai người các ngươi.
Hồng Trần Tiên Tử chợt lên tiếng nói.
- Lão Tam, vị này là sư tỷ Hồng Trần Tiên Tử của muội đó sao?
Bát Giới lập tức đưa tới, lộ vẻ đạo mạo nghiêm trang, chắp tay chữ thập nói:
- Bần tăng ngưỡng mộ đại danh tiên tử đã lâu...
Lời còn chưa nói hết, Nguyệt Dao thấy y càng ngày càng tới gần Hồng Trần Tiên Tử, lên tiếng cắt lời:
- Huynh cách xa sư tỷ của muội một chút!
Không cần nàng nhắc nhở, Hồng Trần Tiên Tử đã theo bản năng lui về sau một bước, mới vừa rồi đã thấy hòa thượng này vô sỉ thế nào, sao có thể không đề phòng.
Nguyệt Dao đột nhiên quay đầu nhìn Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng nói:
- Hy vọng hai người các ngươi làm như không nghe thấy gì cả chuyện đã xảy ra mới vừa rồi, nếu như truyền tới tai người khác, các ngươi nên biết hậu quả!
Yến Bắc Hồng liếc nhìn Miêu Nghị, cả hai đồng thanh vâng dạ.
Trước khi đi, Nguyệt Dao lại quay đầu liếc nhìn Miêu Nghị, nhớ tới một chuyện, vòng định vị của tên này bao gồm cả chiếc trên cổ tay thi thể nữ nhân kia cũng chỉ có hai chiếc, tức là hắn đã cho nàng hết tất cả số vòng định vị còn lại…
Miêu Nghị im lặng đưa mắt nhìn cả bọn rời đi.
Yến Bắc Hồng bùi ngùi lắc đầu, âm thầm kinh ngạc than thở không dứt, không nghĩ tới đệ đệ và muội muội Miêu Nghị hôm nay đều có lai lịch lớn như vậy, bảo vị Đại ca như Miêu Nghị làm sao chịu nổi, vị lão đệ này của y cũng không quen dựa dẫm vào đệ muội mình.
Ngoài cửa vòm, Cổ Tam Chính đi rồi trở lại, bọn Triệu Phi quan tâm y bị gọi đi cũng theo vào.
Miêu Nghị cố gắng thu liễm tâm trạng, nghênh đón Cổ Tam Chính hỏi:
- Vị Tả Sứ kia cho đòi ngươi có chuyện gì?
Cổ Tam Chính lắc đầu nói:
- Không hiểu được, chính là chuyện lúc trước ta bị yêu tu đuổi giết, bọn họ cứ khăng khăng cho rằng ta là tên Ngưu Hữu Đức nào đó. Thì ra tên Ngưu Hữu Đức kia đã từng gây ra huyết án Đồng La trại Tây Tinh hải, Hắc Lang Quân kia làm hại ta thật thê thảm!
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy ngơ ngác nhìn nhau, len lén nhìn Miêu Nghị, trong lòng âm thầm buồn cười, bất quá lúc ấy bọn họ và Cổ Tam Chính là địch nhân, làm gì cũng không quá đáng.
Miêu Nghị cũng chột dạ một hồi, thế nhưng thật sự là không tiện giải thích chuyện này ở chỗ này, sau này hãy nói, lập tức hỏi:
- Vậy bọn họ không làm gì ngươi chứ?
- Nhắc tới cũng thật là trùng hợp, năm xưa lúc xảy ra huyết án Đồng La trại vừa khéo có vị Yêu Tướng Tây Tinh hải tới Kiếm Ly cung ta làm khách, ở lại hồi lâu, sư môn lại phái ta giữ cửa cho y. Vị Yêu Tướng kia từng nói chuyện với ta, cho nên ta khắc sâu ấn tượng, nhờ vậy ta mới có được nhân chứng tốt nhất làm chứng cho ta không có mặt tại trường lúc ấy. Sau này tự nhiên bọn họ sẽ tìm tòi nghiệm chứng, giải mối hiềm nghi cho ta.
Cổ Tam Chính cũng thở phào nhẹ nhõm, nói thật mới vừa rồi y cũng bị dọa sợ đến hết hồn hết vía, vị Tả Sứ kia quá hùng mạnh, tùy tiện động đầu ngón tay cũng có thể diệt y.
- Vậy thì tốt!
Miêu Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm theo, không sao là tốt rồi, trước đó hắn còn đang suy nghĩ nếu như Cổ Tam Chính gặp phiền phức mình có nên đứng ra thừa nhận hay không, hiện tại xem ra cũng không cần lo lắng nữa.
Tư Không Vô Úy lại không nhịn được hỏi chuyện Cổ Tam Chính xâm nhập kiến thức Tây Tú Tinh cung thế nào.
Cả bọn nói chuyện với nhau một phen rồi tản đi, rất nhanh suy nghĩ Miêu Nghị lại trở về với lão Nhị và lão Tam, tâm trạng có hơi buồn bực, tinh thần ngơ ngẩn ra khỏi Tây Tú Tinh cung tản bộ.
Biển xanh vô bờ, trên đỉnh núi cao chót vót hiểm trở có một ngôi đình lẻ loi đơn độc, Yến Bắc Hồng lắc đầu thở dài đi theo Miêu Nghị có hơi tịch mịch đi vào bên trong đình, cũng không biết giữa không trung có một bộ xiêm y đỏ chói bay tới, nhẹ như bay đón gió rơi vào trên đình, giống như thiên tiên.
Tấm biển nhỏ trên đình có hai chữ Lâm Uyên.
Gió biển thổi tới, biển xanh trời xanh mênh mông vô tận, Miêu Nghị đứng trong đình tựa lan can nhìn ra xa.
Yến Bắc Hồng ngồi vắt vẻo trong đình thấy hắn thất thần hồi lâu, đợi một lúc lâu thấy hắn vẫn không nhúc nhích, ngắm nhìn bốn phía nhìn một chút thấy không có người, tức thì nói vu vơ một câu:
- Nơi này thật là một địa phương yên tĩnh tốt cho tu hành!
---------------