Sau khi tất cả mọi người nộp vòng định vị lên, sáu tổ nhân mã phái tới Tây Tú Tinh cung giám sát lập tức châu đầu vào thống kê. Bọn Vân Quảng nhanh chóng tiến tới quan sát, sợ có người giở trò quỷ làm cho bên mình thua thiệt.
Thất Giới Đại sư và Hồng Trần Tiên Tử không có nhiều hứng thú với loại chuyện như vậy, không tới tham gia náo nhiệt.
Nguyệt Dao nhìn trái nhìn phải sau đó tới gần Hồng Trần Tiên Tử, đưa ra hai chiếc vòng tay trữ vật chạm vào cánh tay Hồng Trần Tiên Tử một cái, truyền âm nói:
- Sư tỷ, cho tỷ xem thu hoạch của muội.
Hồng Trần Tiên Tử khẽ mỉm cười, nhận hai chiếc vòng tay trữ vật rót vào pháp lực tra xét, sau khi quan sát một chút trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, quay đầu lại truyền âm hỏi:
- Nhiều như vậy sao?
Nguyệt Dao hé miệng cười trộm:
- Phần nhiều này chẳng qua là thu hoạch của muội, phần ít kia chỉ là của hồi môn một người tặng cho muội.
Của hồi môn? Hồng Trần Tiên Tử tò mò hỏi:
- Muội muốn thành gia thất sao, nếu không tại sao có người muốn cho muội của hồi môn?
- À, tên kia…
Nguyệt Dao chu môi về phía Miêu Nghị ra hiệu:
- Nói ra thật sự là nhờ vào tên kia rất nhiều, lần này đã giúp muội không ít…
Nàng âm thầm kể lại chuyện đã xảy ra đại khái một lượt cho Hồng Trần Tiên Tử.
Sau khi nghe xong, Hồng Trần Tiên Tử mới hiểu được cũng không phải là của hồi môn gì, mà là đồ Nguyệt Dao ỷ thế giành được, bất quá vẫn hơi có vẻ tò mò nhìn Miêu Nghị lâu một chút. Nàng không phải tò mò Miêu Nghị giúp Nguyệt Dao thế nào, cũng không phải tò mò tại sao Miêu Nghị lại nói là tặng của hồi môn cho Nguyệt Dao, mà là tò mò vì lúc Nguyệt Dao nhắc tới nam nhân tên Yến Bắc Hồng này tỏ vẻ rất khác thường, không giống như tính tình thường ngày của nàng. Chẳng qua là bản thân Nguyệt Dao không cảm nhận được mà thôi, nhưng đối với Hồng Trần Tiên Tử chung sống lâu dài, nàng cảm nhận được rất rõ ràng.
Hồng Trần mới vừa trả hai chiếc vòng tay trữ vật lại cho Nguyệt Dao, Nguyệt Dao lại nhét một chiếc vòng tay trữ vật vào trong tay của nàng:
- Sư tỷ, tỷ đã dừng lại ở Hồng Liên lục phẩm hơn hai trăm năm, cho tỷ vòng tay trữ vật này nhiều hơn. Để cho tu vi tỷ sớm ngày đột phá đến Hồng Liên thất phẩm.
Hồng Trần lắc đầu, trả lại cho nàng:
- Muội giữ lại dùng đi.
- Sư tỷ, tỷ không nên làm muội mất hứng.
Nguyệt Dao giả bộ tức giận, nhưng thật ra là muốn đổi cách nói cho sư tỷ mình nhận.
Bởi vì nàng cũng biết, sư tỷ là loại người lúc không tu luyện có thể đứng yên cả một ngày trời không nhúc nhích ở địa phương vắng người yên tĩnh. Tính tình đạm bạc không thích lui tới với ai của nàng không được sư phó thích, vì vậy ở Thiên Ngoại Thiên rất thua thiệt.
Nàng từng nghe thị nữ thiếp thân sư tỷ nói qua, thương hội Tiên Quốc nộp lên Nguyện Lực Châu cho cả bọn sư huynh muội chia sẻ, phần của sư tỷ thường xuyên bị người khấu trừ. Sư tỷ từng sư phụ đề cập tới trước mặt một lần, kết quả sư phó nói tính tình con vốn không thích lui tới với ai, chẳng lẽ còn ai có thể có thù oán với con cố ý gây khó khăn cho con hay sao? Nếu con thật có lòng, cứ đi thương hội tra sổ sách xem thử, tra được chứng cớ rồi hãy nói.
Vì vậy từ đó về sau sư tỷ cũng không có đề cập tới chuyện này nữa, sư tỷ sẽ không đi làm chuyện tra xét sổ sách, nhẫn nhịn chịu thiệt thòi. Có người thấy sư tỷ giống như kẻ ngốc bèn ức hiếp, dường như hiện tại khấu trừ phần của sư tỷ càng ngày càng nhiều hơn.
Nguyệt Dao vừa gia nhập môn phái đã được Hồng Trần Tiên Tử một tay nuôi lớn, trong lòng hết sức không cam lòng vì Hồng Trần. Thế nhưng nàng cũng biết có vài người nàng không chọc nổi, dù được sư phó coi trọng cũng vô dụng. Một khi chọc giận một ít người âm thầm ném đá giấu tay, sư phó cũng không thể nào lúc nào cũng coi chừng nàng.
Thấy nàng không so đo chuyện này, Hồng Trần đưa tay lấy phần của hồi môn kia:
- Muội hãy giữ lại phần nhiều, phần ít này ta tạm thời giữ cho muội.
Nguyệt Dao trịnh trọng nhắc nhở:
- Không phải là giữ cho muội, mà là tặng cho tỷ.
Hồng Trần cười nhạt, từ chối cho ý kiến, không tỏ thái độ, lật tay thu vào bên trong nhẫn trữ vật cao cấp.
Bên kia cũng đã thống kê kết quả xong, Cơ Mỹ Mi ôm một chút hy vọng cuối cùng thất vọng, quay đầu lại liếc nhìn con trai, trước mặt của mọi người không lộ vẻ gì.
Đường Quân cũng quay đầu lại nhìn về phía Nguyệt Dao, tỏ ra vui vẻ, kết quả không cần phải nói cũng hiểu.
Bọn Vân Quảng cũng nhìn vòng quanh tu sĩ tham dự bên trong điện một lượt, vẻ mặt lộ ra có hơi cổ quái.
Thật sự là lần này hơi khó xếp hạng, có quá nhiều người hạng bét đội sổ, từ trước tới nay chưa từng thấy qua Tinh Tú Hải Kham Loạn hội có kết quả cổ quái như vậy.
Trước hết không đề cập tới những người khác, Nguyệt Dao lấy hơn số lượng sáu vạn tám ngàn chiếc vòng định vị ngồi vững hạng nhất, bỏ xa hạng nhì mấy con đường.
Vân Phi Dương cũng không phải tầm thường, mặc dù bị Nguyệt Dao đánh cuộc thắng lấy đi hơn một vạn vòng định vị, tên này vẫn lấy số lượng hơn ba vạn một ngàn vòng định vị đứng hàng thứ hai. Xem ra y chuyên cần chạy khắp Tinh Tú Hải chín năm không ngừng cũng không phải là lãng phí, nếu không phải bị lấy đi hơn một vạn chiếc, lại có Miêu Nghị nhúng tay giữa chừng, nói không chừng tên này sẽ lấy được hạng nhất.
Không Trí lấy con số hơn hai vạn bốn ngàn danh liệt thứ ba.
Hắc Vô Nhai lấy số hơn hai vạn danh liệt thứ tư.
Phong Như Tu kém một chút, cũng là hơn hai vạn chiếc, chỉ kém Hắc Vô Nhai chừng trăm chiếc đành phải đứng thứ năm.
Bạch Tử Lương thê thảm, lấy số lượng hơn một vạn hai ngàn đứng thứ sáu.
Trong trăm người đứng đầu, hạng sáu coi như cao, nhưng trong đại biểu sáu nước trên thực tế chính là xếp chót. Đại biểu sáu nước không so với những người khác, so với những tu sĩ khác thắng cũng không đáng kể gì, nếu so nhất định là phải so giữa đại biểu sáu nước với nhau.
Nói đi thì nói lại, nếu không phải Miêu Nghị phá hủy Luyện Yêu Hồ của y, làm y mất đi bảo vật nhanh chóng chế thắng, trong hơn sáu năm còn lại không thể nào thắng địch một cách dễ dàng như trước, cũng sẽ không trở nên thê thảm như vậy. Thật ra lúc đầu y cũng chạy khắp nơi hết sức chuyên cần, dù là không thể so với tên điên Vân Phi Dương có thể dạo khắp Tinh Tú Hải mấy lượt.
Thứ bảy không ai xa lạ, ngang nhiên là Cổ Tam Chính.
Hạng tám, chín theo thứ tự là Diệp Tâm và Đàm Lạc.
‘Miêu Nghị’ lấy hai mươi sáu vòng định vị đoạt được thứ mười.
Tên Miêu Nghị này thật ra là Yến Bắc Hồng, sở dĩ có ít vòng định vị như vậy là vì lúc y đi theo bọn Tống Trạch Minh chỉ có chiến đấu mà không được chia phần, bất quá Yến Bắc Hồng cũng không quan tâm thứ này, chỉ cầu có thể còn sống trở về. Lúc thu thập bọn Tống Trạch Minh, Miêu Nghị chia phần cho y, y cũng không thèm lấy.
Thứ mười một là Đào Vĩnh Xuân, lấy mười bảy vòng định vị mà được.
Hạng thứ mười hai lại là Bì Quân Tử, y chỉ có ba chiếc vòng định vị, chuyện này quả thật là gặp quỷ rồi…
---------------