Phi Thiên

Chương 417-2: Gánh nặng (Hạ)

Bên phe Tiên Quốc, Nguyệt Dao ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thấp giọng nói với Lan Nhược:

- Xem ra tên Yến Bắc Hồng kia lòng vẫn còn hướng về Tiên Quốc ta, cho nên không chịu ra khiêu chiến, chẳng qua là chẳng biết tại sao sang trận doanh Ma Quốc. Có được người này sẽ giúp Tiên Quốc ta có thật nhiều người tiến vào trăm người đứng đầu, hắn đã có lòng, ta nên tìm cơ hội chiêu mộ hắn trở lại!

Bên kia Bạch Tử Lương cũng thở phào nhẹ nhõm, y lo lắng Miêu Nghị xuất chiến sẽ xuất thủ đối phó người phe Yêu Quốc y. Nếu là như vậy, cứ mỗi lần tới phiên phe Ma Quốc ra trận khiêu chiến, Miêu Nghị lại đi tìm người phe y hạ thủ, e rằng nhân mã Yêu Quốc sẽ chết sạch rất nhanh.

Những người của các trận doanh ít nhiều cũng yên tâm, ai ai cũng bị một thương tuyệt diễm trước đó của Miêu Nghị chấn nhiếp. Ai cũng hy vọng Miêu Nghị không ra sân, dựa theo quy tắc trò chơi hiện nay, hắn đã chắc chắn lọt vào trăm người đứng đầu, đừng tìm ai khác gây phiền phức nữa.

Từng trận ra khiêu chiến, ứng chiến, chém giết được tiến hành, từ sáng sớm đến buổi trưa, đến mặt trời lặn, đánh cho đến khi màn đêm buông xuống, sao trời mọc lên.

Miêu Nghị vẫn nhắm mắt cỡi trên người Hắc Thán không nhúc nhích, không để ý hết thảy mọi chuyện xảy ra xung quanh, giống như đang ngồi tĩnh tọa.

Một ngày kết thúc năm mươi trận quyết đấu, mỗi một trận quyết đấu, phe thua chết hết toàn bộ, phe thắng cũng có chết hoặc nhiều hoặc ít, thậm chí có mấy trận phe thắng chỉ còn lại có một người.

Năm mươi trận quyết đấu đã có hơn bảy trăm người chết trận, chỉ có gần hai trăm người phe thắng còn sống, hiện trường phiêu đãng mùi máu tanh nhàn nhạt.

Dưới màn đêm, nhân mã sáu phe xôn xao, mạnh ai nấy trở về chỗ của mình nghỉ ngơi và hồi phục. Không ít đội đã bị thiếu người, những đội không còn đủ người như vậy rất cần tìm thành viên bổ sung cho đủ số mười người.

Đội do Cổ Tam Chính cầm đầu may mắn không phải ra trận hôm nay, thế nhưng sau này thì sao. Có thể tránh thoát hôm nay chưa chắc có thể tránh thoát ngày mai, còn có ngày mốt, ngày kia nữa.

Nhưng đội bọn họ chỉ có bảy người, dưới tình huống này dĩ nhiên là càng nhiều người càng tốt, thành viên đầy đủ mới có hy vọng sống tiếp.

Quyết đấu vừa kết thúc, Cổ Tam Chính liền dẫn mấy người đuổi theo đuôi một đội ngũ hôm nay đánh tàn phế, đội này chỉ còn lại có ba người, vừa hay có thể hợp cùng bọn họ làm một đội. Hơn nữa trận chiến ấy đã chứng minh thực lực của họ, nếu có thể thuyết phục được ba người này gia nhập, thật sự là không còn gì tốt hơn.

Hai bên khách sáo chào hỏi, cùng nhau vào sơn động.

- Cổ huynh, tu vi các ngươi thế nào?


Trong ba người có một người tên là Hồng Kiên hỏi.

Cổ Tam Chính quay đầu lại ra hiệu cho bọn Triệu Phi, bảy người thể hiện tu vi ra Mi Tâm.

Ba người Hồng Kiên không có ý kiến về tu vi của năm người Cổ Tam Chính, Triệu Phi, bởi vì bọn họ cũng có tu vi Thanh Liên cửu phẩm. Chẳng qua là tu vi Đào Vĩnh Xuân Thanh Liên thất phẩm và Bì Quân Tử Thanh Liên nhất phẩm thật sự là làm ba người cau mày.

Vẻ mặt Bì Quân Tử yếu ớt, sở dĩ trước đó mấy lần đội ngũ này không tìm kiếm được đồng minh, toàn là vì y liên lụy.

- Yêu khí??? Hai người bọn họ là yêu tu ư?

Hồng Kiên cau mày hỏi.

Cổ Tam Chính gật đầu nói:

- Đúng vậy, thật ra thì có phải yêu tu hay không không quan trọng, chỉ cần mọi người có thể liên thủ sống đến cuối cùng!

Hồng Kiên trầm ngâm nói:

- Cổ huynh, ta không bài xích liên thủ với yêu tu, nhưng hẳn là các ngươi đều thấy được hôm nay chúng ta giao chiến, cũng vì bị hai đồng môn Thanh Liên tam phẩm liên lụy, nếu không không tới nỗi tổn thất nặng nề như vậy. Trong khi giao chiến, một khi đội ngũ thiếu đi một người, nhân mã đối phương lập tức có một người rảnh tay, sẽ xuất hiện tình huống hai đánh một, cứ như vậy chắc chắn hậu quả không chịu nổi. Thứ cho ta nói thẳng, nếu như ngươi đá tên yêu tu Thanh Liên nhất phẩm này ra đội ngũ, tìm người khác thích hợp hơn bổ sung vào, ba người chúng ta có thể gia nhập các ngươi!

Đang lúc này, ngoài động lại xuất hiện bảy người đi vào, người cầm đầu thấy bọn Cổ Tam Chính cười ha hả nói:

- Quấy rầy quấy rầy, thì ra có người tới trước một bước. Bất quá Hồng Kiên, ngươi không ngại xem thực lực của đội chúng ta trước rồi hãy quyết định.

Nghe giọng điệu dường như người tới quen biết với Hồng Kiên.


Bảy người cùng nhau thể hiện ra tu vi Thanh Liên cửu phẩm, người tới nói tiếp:

- Vì ba người Hồng huynh, chúng ta đã đá ba người khác ra khỏi đội ngũ, Hồng huynh không ngại suy nghĩ thật kỹ!

Chuyện liên quan đến sinh tử, không có gì suy tính, vì vậy bảy người Cổ Tam Chính trở thành kẻ phải lặng lẽ rời đi.

Những người ngày đầu ra trận chém giết mà còn sống sót đã trở thành cái bánh thơm phức dưới mắt rất nhiều người khác, dù sao bọn họ đã thể hiện được thực lực và năng lực.

Có một số đội ngũ âm thầm lặng lẽ phái người đi liên lạc trước với những người này, sau khi quyết định ổn thỏa lập tức trở về đội đá người có tu vi kém ra. Có một số đội còn đá người có tu vi kém ra trước, giống như đội mới vừa rồi chiêu thu Hổng Kiên vậy.

Sau khi những tu sĩ có tu vi thấp vốn trong lòng thấp thỏm bất an, đột nhiên biết mình bị đá ra khỏi đội, thật sự giống như sét đánh ngang mày, cầu khẩn liên tục cũng vô dụng.

Thực tế chính là tàn khốc vô tình như vậy, một số người vì có thể sống sót, quả quyết từ bỏ những người có thực lực yếu kém.

Ngày đầu cuộc chiến tàn khốc, gần ngàn người chỉ có gần hai trăm người còn sống, làm rất nhiều người thấy rõ thực tế, đồng tình và thương hại đều bị bọn họ gạt sang bên. Vốn đội ngũ đã xây dựng xong từ trước đột nhiên tan tác giải tán, người yếu bị vứt bỏ, cường giả rối rít tìm kiếm cường giả liên hiệp.

Trong một đêm, phần lớn đội ngũ trận doanh sáu nước gây dựng lại, đội ngũ hùng mạnh càng hùng mạnh hơn, đội ngũ nhỏ yếu càng yếu hơn, tu vi càng cao sẽ được tiến vào đội ngũ càng mạnh.

Cuối cùng, từ Thanh Liên cửu phẩm cho đến Thanh Liên nhất phẩm hình thành từng đội ngũ cấp bậc phân minh, chênh lệch trong đó là hết sức rõ ràng.

Trong lúc nhất thời đội ngũ do cường giả liên hiệp nâng chén vui mừng, đội ngũ do người yếu tạo thành buồn lo tức tối, nhưng cũng cố gắng cổ vũ khích lệ cho nhau, tin chắc mình có thể sống tiếp.

Bảy người Cổ Tam Chính lại đi ra khỏi một động khác, đương nhiên bọn họ cũng hy vọng tìm được cường giả gia nhập để gia tăng phần thắng cho đội mình, nhưng đây đã là lần thứ tư bị từ chối.

- Sư huynh! Sư huynh! Xin hãy nể tình đồng môn, các ngươi không thể bỏ lại chúng ta bất kể như vậy, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn…!

- Không phải chúng ta không muốn lo cho các ngươi, mà nếu cứ tiếp tục như vậy, không ai có thể còn sống sót. Chúng ta phải nghĩ cho đại cục sư môn, chớ có lôi kéo nữa, mau buông ra!

- Sư huynh, huynh đã nói huynh thích muội phải không, thật ra muội cũng rất thích huynh…

Thanh âm sợ hãi của một nữ nhân vang lên.

- Sư muội, bây giờ nói những lời này có phải là quá muộn hay không, vẻ thanh cao trước đây của muội đâu rồi???

---------------