Phi Thiên

Chương 416-2: Một thương kinh diễm (Hạ)

- Tự mình muốn chết, không trách bọn ta được, giết!

Người cầm đầu hét lớn một tiếng, mười kỵ sĩ lập tức chia thành hai tổ xông tới.

Một người cỡi ngựa đón mười kỵ sĩ trong nháy mắt va chạm với nhau.

Miêu Nghị cỡi Hắc Thán lướt nhanh qua giữa mười đối thủ như mũi thuyền rẽ sóng, chỉ nghe một tràng tiếng leng keng vang lên, nháy mắt đã xuyên qua mười đối thủ.

Thương ra như rồng, nhiều đóa hàn quang như gió tuyết trong nháy mắt thổi qua, tốc độ xuất thương khiến cho người xem hoa cả mắt.

Hắc Thán dừng lại cấp tốc, cất vó trước lên phát ra tiếng hí kịch liệt. Miêu Nghị một cánh tay vung thương, mũi thương còn đọng một dòng máu tươi nhỏ xuống giọt giọt, chỉ về phía Bạch Tử Lương, ánh mắt hết sức lạnh lùng.

Tiếng long ngâm ong ong của Nghịch Lân thương còn vang vọng giữa trường đấu, mà trận chiến đã kết thúc trong nháy mắt.

Vật cỡi của mười tên tu sĩ đã chạy qua Miêu Nghị xa, nhưng cả mười chủ nhân của chúng đã ngã lăn xuống đất. Động tác cuối cùng của bọn họ theo bản năng là ôm cổ tràn đầy máu tươi, nhưng đầu của họ đã bay ra xa, thân thể ngã lăn xuống đất vẫn còn giật giật khe khẽ.

Tốc độ xuất thương của Miêu Nghị thật sự là quá nhanh, quá lợi hại, quá chuẩn xác, khí thế dễ dàng như bẻ cành khô, dường như phía trước có một ngọn núi cũng có thể phá hủy.

Mọi người cơ hồ không thấy rõ chi tiết cụ thể, chỉ thấy tốc độ Hắc Thán xông tới càng ngày càng nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua trận địa đối phương. Không thấy rõ ai bóng thương chập chùng hoa mắt của Miêu Nghị, chỉ mơ hồ thấy được mỗi lần bóng thương chớp động lập tức xuất hiện một vòi máu.

Thật giống như mũi thuyền rẽ sóng, một mình Miêu Nghị trong nháy mắt xuyên qua mười người, cảnh tượng này giống như một trận gió lóe lên thổi qua cấp tốc, trong nháy mắt khiến cho bông tuyết rơi xuống trong giá rét.


Hơn hai vạn người vây xem tại trường yên tĩnh khác thường, người trợn to mắt nhìn, kẻ nheo mắt lại mà nhìn.

Cũng như những người khác, Nguyệt Dao, Hắc Vô Nhai, Phong Như Tu, Không Trí, Bát Giới, ai nấy đều bị tình cảnh này chấn nhiếp không nhẹ. Cho dù là kiến thức bọn họ rộng rãi bao la nhưng cũng bị một thương này của Miêu Nghị làm cho kinh hãi, hết sức chấn động lòng người.

Mấy người bọn họ tự hỏi lòng mình, nếu như không có pháp bảo, mình có thể ngăn trở một thương này không? Câu trả lời là không thể!

Bạch Tử Lương bị thương Miêu Nghị chỉ tới, cảm thấy tim mình nhói lên một cái, dường như có một tảng đá ngàn cân vừa đè lên người mình, ngạt thở khó chịu.

Trong mắt Lam Tố Tố bên cạnh lại không nhịn được dâng lên vẻ kinh sợ, một thương kia thật sự vô cùng đáng sợ, tiếng long ngâm vang vọng làm người run rẩy.

Bọn Cổ Tam Chính và Triệu Phi trong trận doanh Tiên Quốc trợn mắt há mồm, mặc dù sớm biết thương pháp Miêu Nghị lợi hại, thế nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới lại kinh khủng đến trình độ như vậy.

Yến Bắc Hồng cũng có chút ngây dại, chậm rãi quay đầu lại nhìn tay cầm đại đao của mình. Vốn y hết sức tự phụ về đao pháo mình, lúc này mới phát hiện dường như lúc trước Miêu Nghị giao chiến với mình đã không dốc hết toàn lực.

Bất quá y cho là mình có thể hiểu được, một thương mới vừa rồi kia kinh diễm vô cùng không thể nào hạ thủ lưu tình, một khi xuất thủ chính là lấy mạng. Hiển nhiên Miêu Nghị không tiện lấy thương pháp như thế giao thủ với y, bởi vì Miêu Nghị không muốn giết Yến Bắc Hồng y.

Vẻ giận dữ trên mặt Vân Phi Dương nhìn về phía Miêu Nghị vẫn còn nguyên, bất quá đã sững lại, miệng dần dần há lớn lên, lớn có thể nhét vào một cái trứng gà, dần dần thay thế bằng vẻ khó lòng tin được.

Lão Tam, muội có thấy không, một thương này của Đại ca có thể lọt vào pháp nhãn của muội không, có làm cho muội mất mặt không…

Miêu Nghị thương chỉ Bạch Tử Lương, thầm hỏi trong lòng. Lúc này hắn chỉ cảm thấy đầu óc muốn hôn mê, dường như trống rỗng, không có cách nào hít thở. Tựa như tất cả tinh lực, tất cả pháp lực đã mất sạch trong khoảnh khắc vừa rồi.


Hắn cảm giác mình sắp sửa ngã xuống khỏi lưng Hắc Thán, thế nhưng lòng tin của hắn đã khiến cho hắn duy trì không ngã, cố gắng chịu đựng.

Vó trước Hắc Thán rơi xuống đất, thương chỉ về phía Bạch Tử Lương từ từ thu trở lại, thật sự là sắp sửa không cầm được nữa, chậm rãi gác ngang lưng Hắc Thán. Hắn cố gắng không để cho mình ngất đi, cố gắng hít không khí vào trong thân thể, cố gắng duy trì mình như không có chuyện gì xảy ra.

Ý thức hắn rốt cục dần dần tỉnh lại, từ từ hồi tưởng lại vừa mới xảy ra chuyện gì.

Mới vừa rồi hắn chỉ xuất ra một thương, chỉ dùng một thương để giải quyết mười người đối phương xông tới. Nhưng một thương này lại ảo hóa ra mười đòn, là thương pháp hắn khổ luyện ở hải đảo mười năm và ngưng luyện mấy chục năm sử dụng thương pháp.

Lúc xuất thương, tất cả ý niệm của hắn ngưng kết thành một điểm, ngưng kết thành một nguyện vọng thiết tha duy nhất của hắn, không còn bất cứ suy nghĩ nào khác, toàn thân đạt tới cảnh giới duy nhất chân chính. Hắn chỉ muốn cho lão Tam thấy, vị Đại ca là mình không tệ hại như vậy.

Vì vậy ý niệm này dung hợp thương pháp mấy chục năm thành một thương bộc phát ra. Một thương này có mười biến hóa, mỗi một biến hóa đều dung hợp tinh khí thần, pháp lực, thương và người hắn đến tột đỉnh, đạt tới một cảnh giới mà từ trước tới nay hắn chưa bao giờ chạm tới.

Xuất thủ một thương này, thậm chí hắn không để ý tới công kích của mười người kia đối với bản thân hắn, mặc cho thân thể đụng vào số vũ khí đối phương không còn kịp thu hồi khẩn cấp tự vệ nữa, nhờ vào chiến giáp hộ thân mà chịu đựng.

Miêu Nghị tỉnh lại cảm thấy toàn thân như nhũn ra, một thương này có mười biến hóa đã làm cho hắn khô kiệt hoàn toàn sức lực và pháp lực, nhưng trong lòng lại dâng lên niềm vui sướng không có cách nào hình dung được. Trước đây hắn vẫn cảm thấy thương pháp của mình đã thi triển tới cực hạn, cho dù là gia tăng tu vi cũng là như vậy.

Đến lúc này giờ phút này, hắn biết mình đã đột phá gông cùm trói buộc cực hạn, làm thương pháp của mình đạt tới một cảnh giới mới. Trước kia chỉ biết là người, pháp, thương hợp nhất, hôm nay lại lĩnh ngộ được dung nhập vào tinh khí thần.

Nhưng hậu quả của lần lãnh ngộ này thật là cực kỳ nghiêm trọng, một thương mười biến này đã vượt qua xa cực hạn tu vi của hắn hiện tại, làm cho thân thể hắn trống rỗng.

Chỉ có chính hắn hiểu tình huống thân thể của mình, sợ là trong vòng mười ngày cũng đừng mơ động thủ với người khác. Không phải là không khôi phục pháp lực kịp, mà là tinh thần đã uể oải tới cực điểm, chỉ sợ một người phàm cầm đao bổ tới, tinh lực của hắn cũng không có cách nào làm ra động tác né tránh chính xác, đừng nói là đối chiến với tu sĩ.

Không trách người này dám một mình đối chiến mười người!

Tu sĩ sáu nước cũng dần dần từ bình khí ngưng thần khỏi cơn chấn động, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau. Ai không dùng pháp bảo có thể ngăn được một thương của người này, người ta chỉ mới xuất ra một thương mà thôi, nếu xuất vài thương như vậy nữa, ai có thể ngăn được?!

---------------