Đã tám tháng hắn không có ăn uống gì, hiện tại hoạt động cảm thấy thân thể có hơi yếu ớt, cho nên nhân cơ hội bồi bổ một chút.
Nướng đùi dê chín rồi, hắn lấy ra một vò rượu, một tay cầm đùi dê đưa lên miệng cắn một cái nhai ngon lành. Sau đó lại cầm vò rượu lên tu một hơi, mùi vị hết sức thơm ngon.
Ăn uống no đủ xong hắn ném đi, duy trì tốc độ bay vút mà đi.
Trong lúc hắn mới vừa chạy ra hoang nguyên đến sa mạc, đột nhiên mơ hồ nghe được tiếng vó rầm rập. Lập tức sinh lòng cảnh giác, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trái có một con long câu chạy nhanh tới.
Miêu Nghị nhất thời xoa tay xoa chân, vừa lúc thiếu một con vật cỡi, không nghĩ tới có một con đưa lên tới cửa, chờ đó, hắn sẽ không bỏ qua.
Thế nhưng sau khi thấy rõ tướng mạo con long câu kia, nét thần tuấn quen thuộc làm Miêu Nghị giật mình, lẩm bẩm tự nói:
- Là... Là Hắc Thán sao?
Trừ Hắc Thán ra còn có thể là ai! Khi Hắc Thán chạy đến bên cạnh hắn, cất vó hí dài, sau đó lăn lộn dưới chân hắn tỏ vẻ hết sức vui mừng, khóe mắt Miêu Nghị ươn ướt.
Hắn không nghĩ tới qua qua nhiều năm như vậy Hắc Thán vẫn còn sống, không nghĩ tới Hắc Thán lại có thể vượt qua biển cả mênh mông bát ngát hung hiểm như vậy tìm tới nơi này, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy vẫn không bỏ mình.
Vết sẹo chằng chịt trên thân thể Hắc Thán khiến cho Miêu Nghị nhìn thấy phải giật mình, vừa nhìn liền biết Hắc Thán đã trải qua bao nhiêu hung hiểm khó có thể tưởng tượng mới tìm tới nơi này.
- Tên mập chết tiệt, mau dậy đi!
Miêu Nghị đá một cước vào mông nó.
Hắc Thán lười biếng bò dậy, Miêu Nghị tung mình nhảy lên, vuốt ve bờm nó, ngửa mặt lên trời bật cười ha hả nói:
- Tên mập chết tiệt! Chúng ta đều còn sống, nhất định chúng ta cũng có thể còn sống trở về, đi!
Hắc Thán cất vó hí kịch liệt, làm như vậy để diễn tả sự hưng phấn của mình, chợt phóng đi giống như mũi tên rời cung.
Lại cảm nhận được tốc độ nhanh thoăn thắt của Hắc Thán, có thể nói trong lòng Miêu Nghị cảm khái không thôi. Nếu lúc trước không tách ra với Hắc Thán, chỉ sợ bằng cước lực của Hắc Thán chưa chắc Bạch Tử Lương có thể ép hắn nhảy xuống núi lửa, mà không nhảy xuống núi lửa chỉ sợ chưa chắc có thể phát hiện huyền bí của Tinh Hỏa Quyết.
Một người một long câu xuyên qua sa mạc, lướt qua núi cao, dừng bước ở bờ biển.
Hắc Thán chà đạp bọt sóng trên bờ cát, Miêu Nghị lấy bản đồ ra xem, nhất định phải tránh xa Không Diễm sơn một chút.
Chọn xong mục tiêu, định ra kế hoạch viễn hành, hắn bèn chạy vào núi đốn gỗ, đóng một chiếc bè gỗ bền chắc mà tinh xảo thả xuống biển. Sau đó hắn và Hắc Thán nhảy xuống bè, giương buồm lên thi pháp điều khiển, thuận gió mà đi.
Hắn cũng không vội chạy nhanh, lúc thuận gió mặc cho bè gỗ trôi đi, còn mình khoanh chân tu luyện ở trên biển, gió ngược thì hạ buồm xuống, thi pháp điều khiển.
Dọc trên đường đi hữu kinh vô hiểm, gặp không ít hải quái tập kích, Miêu Nghị lười dây dưa, lấy ra Huyền Âm Bảo Kính nơi tay phun khí âm sát tiêu diệt gọn.
Hai tháng sau, rốt cục đã tới mục tiêu, Hắc Thán lâu không hoạt động nhảy lên bờ vui mừng, Miêu Nghị kéo bè gỗ lên bờ giấu đi, để phòng sau này dùng tới.
Một người một long câu chạy lên đỉnh một ngọn núi nhìn ra xa, chỉ thấy loạn sơn như rừng, địa thế hiểm ác, yên tĩnh không tiếng động, sương khói lượn lờ.
Miêu Nghị thấy vậy gật đầu, sở dĩ chọn ở chỗ này chính là coi trọng hòn đảo này ở Tây Tinh hải có vẻ tầm thường, cộng thêm địa thế hiểm ác, một khi có chuyện dễ dàng bỏ chạy thục mạng.
Hắn chuẩn bị trốn ở chỗ này tu luyện, có thể trốn được càng lâu càng tốt, cố gắng cầm cự đến Tinh Tú Hải Kham Loạn hội kết thúc hãy nói.
Thế nhưng tựa hồ không chỉ một mình hắn coi trọng nơi này, sau khi cỡi Hắc Thán lao xuống núi, xông một mạch vào trong loạn sơn, Hắc Thán đột nhiên lắc đầu khịt mũi một cái, dừng bước không tiến thêm. Nó ngửi thấy khí tức đồng loại, quả nhiên linh trí tên này mạnh hơn long câu thông thường.
Miêu Nghị cảm nhận được tâm trạng nó, lập tức sinh lòng cảnh giác, địa hình nơi này gập ghềnh hiểm ác tựa hồ không thích hợp linh thú giỏi về chạy nhanh như long câu sinh tồn. Hắn dang rộng hai tay, một luồng sương mù đen chụp vào thân thể, trong nháy mắt Nghịch Lân thương xuất hiện nơi tay, cả người lẫn long câu khoác giáp cảnh giác bốn phía.
Tựa hồ thấy hắn có chuẩn bị, giữa núi rừng xung quanh lập tức truyền tới một trận tiếng long câu ầm ầm dong ruổi. Hắc Thán lập tức xoay vòng, Miêu Nghị ngồi trên lưng nó cầm thương lạnh lùng quan sát.
Tiếng vó dừng lại, chỉ thấy giữa núi rừng chung quanh xuất hiện chín người, mỗi người một phía bao vây Miêu Nghị.
- Người tới là ai, hãy xuống ngựa đầu hàng, tha cho ngươi khỏi chết!
Một người trẻ tuổi mặt mũi hung ác nham hiểm ở trên sườn núi vung thương chỉ tới.
Chín người sinh lòng cảnh giác, tựa hồ cũng không dám khinh cử vọng động, một người giống như Miêu Nghị có thể đơn thương độc mã sống ở Tinh Tú Hải đến bây giờ, thử hỏi ai dám khinh thường.
Miêu Nghị nhìn vòng quanh một lượt, đám người này lộ ra y phục bên dưới chiến giáp thống nhất với nhau, dường như là cùng một môn phái, nhìn có hơi quen mắt, tựa hồ đã từng thấy ở đâu. Hắn sực nhớ ra, là Vân Hoa tông, lập tức lớn tiếng hỏi:
- Phải chăng là đệ tử Vân Hoa tông?
Chín người ngơ ngác nhìn nhau, người trẻ tuổi mặt mũi hung ác nham hiểm kia hỏi:
- Các hạ là ai, chẳng lẽ cũng là tu sĩ Tý lộ Tiên Quốc?
Thấy y lên tiếng nói đại biểu đám người, Miêu Nghị cho rằng y là kẻ cầm đầu, bèn đáp:
- Ta là tu sĩ Thìn lộ, là hảo hữu với Lưu Chấp Sự quý phái.
Thật ra không phải là hảo hữu gì, lúc trước hắn chạy tới Vân Hoa tông dò xét tin tức lão Tam, từng nói chuyện với vị Lưu Chấp Sự kia. Coi như là có duyên gặp mặt một lần, chỉ biết là đối phương họ Lưu, cũng không biết tên gọi cụ thể là gì. Hiện tại không rõ lai lịch của đối phương, đối phương chỉ có chín người có thể sống đến bây giờ ở Kham Loạn hội, hiển nhiên cũng sẽ không đơn giản như vậy, hắn cũng không dám khinh cử vọng động. không thể làm gì khác hơn là kết giao tình trước.
Thấy hắn biết trưởng lão Vân Hoa tông là ai, sắc mặt chín người hơi hòa hoãn lại, nhưng cũng chưa hoàn toàn từ bỏ địch ý. Vân Hoa tông lớn như vậy, người đông thế mạnh, bên ngoài có người biết Vân Hoa tông có vị Lưu Chấp Sự như vậy cũng không có gì là ký quái.
- Thì ra là bằng hữu Lưu Chấp Sự!
Người trẻ tuổi cầm đầu hơi khách sáo, chắp tay nói:
- Tại hạ Tống Trạch Minh, xin hỏi...
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên trong một hốc núi vang lên tiếng quát chói tai:
- Nhận lấy cái chết!
Miêu Nghị thình lình quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử cường tráng râu tóc xồm xoàm, thân khoác chiến giáp, khoác áo choàng màu đỏ sẫm, cầm trong tay một cây trường đao lao ra.
Trường đao này hết sức hiếm thấy, ít nhất Miêu Nghị chưa từng thấy qua loại đại đao bản rộng như vậy. Thân đao dài hai thước, rộng nửa thước, chuôi đao chỉ dài có nửa thước, cả cây đao còn lớn hơn người, nhìn hết sức khí phách.
---------------