Phi Thiên

Chương 4: Vạn trượng hồng trần (5)

Chương 4: Vạn Trượng Hồng Trần (5)

Lau khô vết máu trên yêu đao, Yến Bắc Hồng thu thập số thức ăn không nhiều lắm trên năm cỗ thi thể, ném cho Miêu Nghị vác trên lưng, hai người lại có thêm thức ăn hai ngày.

Bất quá ngày hôm sau Yến Bắc Hồng đụng phải một người thân thủ giỏi hơn y.

Dưới chân một ngọn núi, thanh âm của đao kiếm vang lên choang choang loạn xạ, sau khi đến gần Yến Bắc Hồng nhanh chóng kéo Miêu Nghị ngồi chồm hổm xuống ở sau một tảng đá lớn. Chỉ thấy mười mấy người đang đánh nhau kịch liệt ở dưới chân núi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Mà trên đỉnh núi có một đóa quỳnh chi ngọc diệp nở rộ toát ra ánh sáng nhu hòa, hiển nhiên đây là lý do khiến cho những người này chém giết.

- Tiên thảo!?

Miêu Nghị nhìn chằm chằm ánh sáng nhu hòa trên ngọn núi sáng ngời đôi mắt, đang muốn đưa tay chỉ lại bị Yến Bắc Hồng nhanh chóng đưa tay bụm miệng, ý bảo hắn chớ có lên tiếng.

Yến Bắc Hồng bất quá chỉ liếc qua gốc tiên thảo kia một cái, đã tập trung lực chú ý vào đám người đang chém giết, tay đè lên chuôi đao lẳng lặng chờ.

Trong đám đông có một vị cao thủ, một mình tung hoành nhảy nhót chém giết liên tiếp mười mấy người, cuối cùng nâng kiếm nhìn bốn phía một vòng, sau khi xác nhận không còn đối thủ mới đi lên núi về phía tiên thảo.

Trong lúc trạng thái tinh thần đối phương thư giãn, Yến Bắc Hồng ngang nhiên rút đao thình lình xông ra ngoài, tung mình lên không vung đao bổ xuống.

Người nọ phản ứng rất nhanh, quay đầu vung kiếm đón đỡ, sau đó quấn lấy Yến Bắc Hồng bắt đầu chiến đấu.

Trong nháy mắt, hai người xuất ra đao quang kiếm ảnh đánh nhau khó phân. Rõ ràng thân thủ người nọ cao hơn Yến Bắc Hồng không ít, tuy mới vừa trải qua một cuộc ác chiến nhưng vẫn còn sức lực ngăn trở trọng đao Yến Bắc Hồng công kích, hơn nữa tốc độ xuất thủ còn nhanh hơn y.

Chỉ chốc lát sau Yến Bắc Hồng đã bị thương, cuối cùng đao trên tay cũng bị người ta giáng một cước đá bay.

Đối phương bổ một kiếm về phía cổ Yến Bắc Hồng, hai tay Yến Bắc Hồng liều mạng chộp cổ tay của đối phương, bắp đùi ngăn chân đối phương vừa đá tới, thân thể hai người tựa sát vào nhau. Lưỡi kiếm đối phương đã cắt vào da Yến Bắc Hồng, y nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng đã hơi rỉ máu.

Trong lúc nguy cấp hai người giằng co, mắt thấy Yến Bắc Hồng sẽ không chịu đựng được nữa, đột nhiên người nọ đá về phía sau một cước.

Bịch, Miêu Nghị xông tới đánh lén bị đá bay ra sau.

Nhưng ngang lưng người nọ lại cắm một thanh đao giết heo, máu tươi chảy ròng ròng sau lưng.


Người nọ một tay ôm ngang lưng, ra sức quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị dưới đất đang giãy giụa mấy cái không thể bò dậy, không khỏi lộ vẻ giận dữ, đôi mắt trong nháy mắt đỏ ngầu, dường như dã thú muốn ăn thịt người.

- Chết!

Đối phương buông lơi sức lực, không thể để mất cơ hội, Yến Bắc Hồng gầm lên một tiếng chộp lấy cổ tay cầm kiếm của đối phương, thúc một chỏ vào ngực y, khiến cho y phải lảo đảo lui về phía sau.

Thừa dịp đoạt kiếm nơi tay, Yến Bắc Hồng cầm kiếm hai tay vung lên xuất ra một đóa kiếm hoa, chém mạnh xuống tạo thành một vệt sáng.

Phập, tên cao thủ kia lập tức bị chém đứt một bên vai.

Máu tươi bay tung tóe, thắng bại đã phân, Yến Bắc Hồng chống kiếm mà đứng, miệng thở hổn hển, nhìn Miêu Nghị khóe miệng rỉ máu ôm ngực đau đớn cười ha hả.

Cảm giác thoát chết trong đường tơ kẽ tóc khiến cho y cười khoái chí hào sảng.

Xé y phục băng bó vết thương qua loa, Yến Bắc Hồng thu thập thức ăn đối phương còn lại không nhiều lắm, đi tới bên cạnh Miêu Nghị, cúi người nắm tay hắn lôi dậy.

Sau khi y thăm mạch Miêu Nghị, đột nhiên vỗ một chưởng vào bụng hắn.

Ộc... Miêu Nghị há mồm phun ra một búng máu tươi lớn, bất quá cảm giác cồn cào trong bụng trước đó đã nhẹ nhõm hơn, cảm giác gần tắt thở trước đó cũng đã biến mất.

- Hai ta vốn không quen biết, liều mạng vì ta có đáng không?

Yến Bắc Hồng nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Miêu Nghị, cười híp mắt hỏi.

Miêu Nghị lau vết máu ở khóe miệng, liếc y một cái, chưa từng thấy qua người lang tâm cẩu phế như vậy, tức giận nói:

- Thân thủ ngươi cao cường, ta cần ngươi làm hộ vệ cho ta.

Yến Bắc Hồng vung kiếm chỉ về phía người nọ mới vừa ngã xuống, trầm giọng hỏi:

- Thân thủ của y giỏi hơn, ngươi giúp y chẳng phải là an toàn hơn sao?

Miêu Nghị mặt không đổi sắc nói:


- Chính vì thân thủ y mạnh hơn cho nên không cần ta giúp một tay, mà bây giờ ta đã cứu ngươi một mạng!

- Coi như tiểu tử ngươi thức thời, ha ha!

Yến Bắc Hồng ngửa mặt lên trời cười một trận điên cuồng, sau đó vỗ vào lưng Miêu Nghị:

- Chớ ra vẻ đáng thương như nữ nhân, bị chút nội thương mà thôi, không chết được!

Vẻ cảnh giác với Miêu Nghị thủy chung vẫn giữ trong mắt y từ trước tới nay rốt cục hoàn toàn biến mất, y quay người leo lên núi hái gốc tiên thảo kia, mang xuống hai người cùng nhau thưởng thức.

Gốc tiên thảo này dài chừng nửa chiếc đũa, có chín nhánh chín lá, trong suốt óng ánh, có thể nói là quỳnh chi ngọc diệp, tản ra ánh sáng mờ mờ. Bên ngoài có những điểm sáng lốm đốm nho nhỏ giống như một bầy đom đóm vây quanh, lại giống như bầu trời đêm đầy sao, suy đoán đây chính là nguyên nhân cái tên Tinh Hoa của loại tiên thảo này.

Hai người đều là lần đầu thấy bảo bối này, đưa mũi tới gần sát mới có thể ngửi được một trận mùi thơm thấm tận lòng người, không hề giống mùi thơm của hoa dại dễ dàng dẫn dụ ong bướm.

- Thứ tốt, không hổ là tiên thảo!

Yến Bắc Hồng chậc chậc hai tiếng, để cho Miêu Nghị ngửi mùi thơm một cái, thưởng thức một chút liền lấy trở lại.

Miêu Nghị trợn to hai mắt nhìn y dùng một cái bao bố cho tiên thảo vào, nhét vào trong ngực mình.

Thấy ánh mắt của Miêu Nghị nhìn mình là lạ, không được đồng bọn cho phép đã cất tiên thảo vào người, Yến Bắc Hồng ho khan mấy tiếng, dường như có vẻ ngượng ngùng nói:

- Gốc này thuộc về ta, gốc sau sẽ là của ngươi.

Miêu Nghị nhìn đường tới một chút, chợt hỏi:

- Ngươi đã lấy được tiên thảo, không đi trở về sao?

- Ngươi thấy ta giống như người không trọng nghĩa khí sao?

Yến Bắc Hồng mặt dày đẩy Miêu Nghị tiếp tục đi về phía trước:

- Ta tiếp tục làm hộ vệ cho ngươi, chờ cướp được phần của ngươi chúng ta sẽ cùng nhau trở về. Bất quá cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường, tiểu tử ngươi không được dòm ngó phần của ta, nếu không đừng trách ta không khách sáo.

Miêu Nghị không nói, ai bảo mình đánh không thắng người ta, nếu như đổi thực lực cho nhau, đối phương dám không được mình đồng ý liền bỏ tiên thảo vào trong túi sao?

Yến Bắc Hồng không nuốt lời, những ngày kế tiếp tiếp tục gặp người liền đánh cướp, dường như thật sự muốn cướp một gốc tiên thảo cho Miêu Nghị.

Dùng lời của y nói chính là, chúng ta cùng nhau thành tiên!

Bất quá đến bây giờ toàn vớ phải ‘người nghèo’, người ta cũng không hái được tiên thảo, cướp cũng chẳng được gì.

Không nuốt lời cũng chỉ là lúc đầu, cuối cùng Yến Bắc Hồng cũng nuốt lời.

Hai người đã đi tới chỗ xa nhất khu vực an toàn trên bản đồ, đã đến cuối khu vực an toàn, nếu đi vào trong nữa có quỷ mới biết tình huống bên trong là thế nào.