- Muốn tách ra thoát thân ư?
Bạch Tử Lương đuổi sát ở phía sau cười lạnh một tiếng, quay đầu lại quát lớn:
- Ta đuổi tiểu tặc kia, các ngươi đuổi theo Cổ Tam Chính, tạm thời bất kể nhóm người ở giữa!
Hiện tại y còn chưa biết Miêu Nghị tên gọi là gì, đây cũng là chỗ thiệt thòi khiến cho y uất ức.
Chỉ sợ đối phương không tách rời nhau, một khi tách ra, một đối một Bạch Tử Lương cũng không sợ Miêu Nghị, y tin tưởng những người khác liên thủ đối phó một Cổ Tam Chính cũng không có gì đáng nói.
Phiên Vân Phúc Vũ Thú nhanh chóng đổi phương hướng, Bạch Tử Lương chạy về phía trái mau chóng đuổi Miêu Nghị, nhân mã phía sau chia tay đường ai nấy đi mau chóng đuổi Cổ Tam Chính.
Tình huống thế nào? Đám người Bát Giới Đuổi theo phía sau có vẻ sững sờ, vì sao chia ra chạy như vậy?
Không Trí hỏi:
- Chúng ta đuổi theo Bạch Tử Lương, hay là đuổi phe nhiều người kia?
- Đuổi theo Bạch Tử Lương, ngươi tiện hạ thủ sao?
Bát Giới phất tay chỉ về phía nhiều người:
- Đuổi theo vị nữ thí chủ kia.
Đương nhiên y chỉ về phía Lam Tố Tố, chẳng qua là lời này từ trong miệng y nói ra khiến cho người ta có cảm giác kỳ lạ, chúng tăng cơ mặt giật giật, một đám hòa thượng đuổi theo nữ thí chủ...
-----------
Miêu Nghị đang chạy cấp tốc không ngừng quay đầu lại, thấy Bạch Tử Lương đơn độc đuổi theo mình, sắc mặt lộ vẻ khổ sở. Trước đó hắn còn không biết giữa mình và Cổ Tam Chính mang danh Ngưu Hữu Đức kia, rốt cục là ai quan trọng hơn đối với Bạch Tử Lương, Hiện tại xem ra, Bạch Tử Lương thà rằng bỏ qua cho ‘Ngưu Hữu Đức’ cũng không chịu bỏ qua cho Miêu Nghị hắn!
Chỉ là phá hủy một món bảo vật của ngươi, lại đuổi giết tới cùng không tha nơi vùng đất cấm này như vậy sao???
Còn tưởng rằng vùng đất cấm có thể làm cho Bạch Tử Lương có điều kiêng kỵ, hiện tại xem ra là đừng mơ nữa…
Hận chỉ hận thời điểm tiểu Đường Lang phá vỡ bảo hồ lô bị Bạch Tử Lương phát hiện đầu mối sớm, điều tra động tĩnh trong hồ lô, thiếu chút nữa thi pháp để cho xích sắt trong hồ lô siết chết bọn họ. Nếu không chưa chắc Bạch Tử Lương đã biết được kẻ phá hủy bảo hồ lô là hắn, dù sao người bị nhốt trong hồ lô không chỉ có mình hắn.
Miêu Nghị nhanh chóng giục long câu quay đầu, trở về phương hướng đại đội nhân mã Triệu Phi, đồng thời lấy ra trong tay một con tiểu Đường Lang.
Thế nhưng tiểu Đường Lang luôn luôn bất phàm tựa hồ hết sức sợ hãi nhiệt độ kinh khủng nơi này, Miêu Nghị cảm nhận được tâm trạng sợ hãi của tiểu Đường Lang, nhất thời làm cho kế hoạch hắn không tiếc hy sinh tiểu Đường Lang đánh lén bọn Bạch Tử Lương tan biến, lại nhanh chóng thu hồi tiểu Đường Lang vào nhẫn trữ vật.
Dựa theo kế hoạch trước đó, Miêu Nghị cùng Cổ Tam Chính trước sau về đội ngũ. Cổ Tam Chính có hơi kinh ngạc nhìn về phía Miêu Nghị. Hiện tại cho dù là ai cũng nhìn thấu người Bạch Tử Lương sẽ không bỏ qua nhất là Miêu Nghị, Cổ Tam Chính cũng hiểu cử chỉ của Miêu Nghị mới vừa rồi là thử dò xét.
Bọn Bạch Tử Lương mới vừa tách ra truy kích mới một hồi không thể không tụ tập trở lại với nhau, có vẻ không hiểu nổi bọn Miêu Nghị đang giở trò quỷ gì.
- Đám người này đang làm gì, đang đùa chúng ta chơi?
Bát Giới chạy theo trở về có cảm giác bị đùa bỡn.
Trên mặt đất cháy đen của hoang nguyên trước mặt, những mỏm đá nhô lên cao thấp càng ngày càng nhiều, mọi người như đang chạy vào trong rừng đá, tốc độ bị ảnh hưởng không nhỏ. Hơn nữa địa thế đang dần dần nâng cao, nơi xa một ngọn núi cao nhô lên cuối đường chân trời.
Càng đến gần ngọn núi kia nhiệt độ cũng càng cao, long câu tung vó trên mặt đất đập ra đá vụn biến thành hoa lửa bay tung tóe. Cảnh tượng hoa lửa bắn lên theo vó đại đội long câu trông có vẻ rất hoành tráng.
Miêu Nghị sa sầm nét mặt, dáng vẻ rất là do dự không quyết, không biết đang suy nghĩ gì.
- Ta thật sự không chịu đựng nổi nữa!
Bì Quân Tử lại lên tiếng nói, giống như kêu rên.
Đào Vĩnh Xuân cũng lộ vẻ sợ hãi, lão cũng cảm thấy có hơi chịu không nổi.
Bởi vì câu nói này, tựa hồ rốt cục Miêu Nghị hạ quyết tâm, quay đầu lại hỏi:
- Cổ Tam Chính, bọn họ đồng thời chiếu cố long câu không chịu nổi, Bích Giáp Truy Phong Thú của ba người các ngươi hãy chở bốn người bọn họ!
Cổ Tam Chính gật đầu một cái, nhìn Đàm Lạc cùng Diệp Tâm vung tay lên, ba người lập tức điều khiển Bích Giáp Truy Phong Thú chạy song song với bọn Triệu Phi.
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy lập tức phi thân nhảy tới sau lưng Cổ Tam Chính, Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân nhảy tới sau lưng Đàm Lạc. Không cần thi pháp chiếu cố long câu nữa, bọn họ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn con long câu mất đi pháp lực che chở phát ra tiếng hí bi thảm, trong nháy mắt bị liệt hỏa thiêu thân, giãy giụa ngã xuống đất giữa quả cầu lửa bùng lên, khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh sợ.
- Minh chủ, chúng ta thật kiên trì không nổi nữa!
- Minh chủ, không thể tiếp tục đi về phía trước nữa!
Hành động này cũng khiến cho thật nhiều người phía sau đuổi theo sợ hết hồn, không ít yêu tu rối rít cầu khẩn với vị Minh chủ Bàng Đa.
Bàng Đa lập tức kêu to với Bạch Tử Lương:
- Thiếu chủ, người tu vi yếu thật sự không cách nào chịu được nữa!
Mới vừa rồi cảnh tượng kia cũng làm Bạch Tử Lương âm thầm kinh hãi, rốt cục dễ dãi hơn:
- Người tu vi kém không cần đuổi theo nữa.
Lời này vừa nói ra, phần lớn nhân mã lập tức ngừng lại, chịu đủ địa phương quỷ quái này rồi, bắt đầu chạy ngược trở lại. Chỉ còn lại có ba tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm bao gồm Bàng Đa tiếp tục đuổi theo sáu người Bạch Tử Lương, tổng cộng chín kỵ sĩ tiếp tục đuổi theo bọn Miêu Nghị.
Diệp Tâm thình lình quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị, phía sau nàng còn trống, đang chạy song song với Miêu Nghị. Hiện tại không để ý tới chuyện nam nữ cùng cỡi vật cỡi thụ thụ bất thân gì đó, đang chờ Miêu Nghị nhảy qua. Nhưng chỉ thấy hắn lộ vẻ căng thẳng, chậm chạp không thấy động tĩnh.
Diệp Tâm còn cho rằng hắn ngại nam nữ hữu biệt, lên tiếng quát lớn:
- Ngươi còn chờ gì nữa, mau lên đây!
Miêu Nghị lại quay đầu nhìn về phía Cổ Tam Chính, hỏi:
- Tốc độ Bích Giáp Truy Phong Thú có thể sánh với vật cỡi của Bạch Tử Lương chăng?
Đàm Lạc đáp:
- Vật cỡi của y tên là Phiên Vân Phúc Vũ Thú, sau khi trưởng thành có thể đằng vân giá vũ. Mặc dù hiện tại vẫn còn là ấu thú, nhưng cước lực cũng không phải Bích Giáp Truy Phong Thú chúng ta có thể so sánh.
Miêu Nghị lại hỏi:
- Lúc ở trên biển, ta thấy linh thú kia có thể lướt sóng mà đi, các ngươi làm thế nào chạy khỏi nó đuổi theo trên biển, chẳng lẽ ngay từ đầu các ngươi đã gặp phải Nguyệt Dao Tiên Tử?
Hắn cảm thấy không có khả năng, nếu như ngay từ đầu đã gặp Nguyệt Dao Tiên Tử, bọn họ ở trong hồ lô lâu như vậy, không thể nào vừa ra ngoài còn có thể thấy bọn Cổ Tam Chính giằng co.
Ánh mắt Cổ Tam Chính chợt lóe, lập tức lên tiếng nói:
- Đàm Lạc, mau dùng Thiên Cầm Vạn Thú Diệu Âm đại pháp của ngươi quấy nhiễu.
---------------