Phi Thiên

Chương 3911: Ngươi là ai? (2)

- Ta muốn!

Miêu Nghị bị cấu lên tá hoa, ấn nàng lên bên bờ giày vò, mắng một tiếng:

- Lang đề tư (đồ đi)

Lần sau không biết chừng nào người mới tới, lần này không cho ta ăn no, thì không cho đi...

Trong dinh thự giám sát tả bộ, Tư Đương Nhiên ngồi trên cao vị tại chính đường thả xuống tinh linh trong tay, đưa tay vỗ lên tráng, một mặt âu lo.

Hắn vừa thu được tin tức, không ngoài sở liệu, bệ hạ cải trang vi hành đến chỗ Hoàng Phủ Quân Nhu, lại lén lút qua lại với Hoàng Phủ Quân Nhu. Việc này vốn không phải hắn nên quản, nhưng mà hắn sợ hãi, thiên hậu nương nương từng nói, một khi phát hiện hắn biết chuyện mà không báo liền muốn lấy đầu hắn!

- Bệ hạ, trong cung nhiều tuyệt sắc giai lệ như thế, chẳng lẽ còn không bằng một mình Hoàng Phủ Quân Nhu?

Đường đường giám sát tả sử lại rất không hình tượng sấp ở trên bàn, phát ra một tiếng đành chịu, mỗi hồi Miêu Nghị chạy đi lén la lén lút cùng Hoàng Phủ Quân Nhu là một lần hắn sống trong lo sợ, chuyện này đến bao giờ mới kết thúc đây...

Sâu trong tinh không xa xôi.

Trời xanh mây trắng, ở nơi này còn có bãi cát trắng xoa, gió biển dịu nhẹ.

Nam nhân đầu bù tóc rối ngồi dưới cây dưa chỉ mặc một chiếc quần ngắn đến gối, đang vùi mình trên bàn nhỏ viết thứ gì đó, chính là Bạch chủ Bạch Thượng Hải.

Mặt biển vẫy lên một đuôi cá màu vang, vỗ thành sóng, một nữ tư mỹ lệ nổi lên nửa người trên, chính là Yêu chủ Nhược Thủy.


Nhược Thuy ngẩng đầu há miệng, phun ra một đạo bọt nước, trực tóe trên cây dưa, rồi tí tách rơi xuống đất, Bạch chủ ở dưới cây lập tức đợt như chuột lột.

Bạch chủ lách mình mà lên đuổi hướng biển lớn, Nhược Thủy phát ra một tiếng kêu rít, tấn tốc trốn vào trong nước...

Trong sơn lâm cách nơi này không xa, trong hợp cốc, thác nước gầm gào, trên khe núi còn dựng lên một tòa cầu đá.

Một thiếu nữ Tinh linh tộc đầu năm vừa mãn mười tám, tiếp thu vòng hoa tộc nhân trao cho, vui sướng nhảy nhảy nhót nhót đi trên cầu, nàng tên là Mộc Linh Nhi.

Ba năm trước nàng được tộc nhân tuyển làm Thánh nữ, nguyên nhân được tuyển là bởi nàng giống hệt nguyên Thanh nữ Mộc Na, chỉ là chính Mộc Linh Nhi không biết mà thôi.

Nhảy nhảy nhót nhót qua cầu đá, lại nhịn không được dừng chân nhìn pho tượng đã đặt ở đầu cầu bên kia.

Pho tượng ẩn ước như một người đang bó gối mà ngồi, trai qua gió dập mưa vui, trên thân mình đã loang lổ rong rêu.

Sở dĩ mỗi lần qua đây đều sẽ dừng chân quan vọng, là bởi nghe tộc nhân nói, một ngày đột nhiên có một đạo phích lịch đánh lên trên tòa sơn thạch này, đánh cho sơn thạch biến thành một dạng nhân hình bàn tọa, mà ngày đó cũng là ngày nàng sinh ra, bởi thế nàng cảm thấy mình cùng tượng đá này rất có duyên, có cùng một ngày sinh nhật.

Trên núi tựa hồ có thứ gì đó ba đông, Mộc Linh nhi vừa ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một điểm nhu quang giống như bạch vũ phiêu lạc, nhẹ nhàng rơi xuống trên tượng đá.

Sát na, Mộc Linh Nhi cả kinh lui ra sau một bước, tượng đá cư nhiên biến thành một người, biến thành một tăng nhân đầu trọc thân mặc bạch sắc tăng bào.

Khắp ngươi hòa thượng đầu trọc được bao phủ trong bạch quang, vẻ mặt thanh khiết, ý cười nhu hào, không cảm giác được chút ác ý nào, ngược lại còn có cảm giác khiến nàng muốn thân cận.


- Ngươi là ai?

Trong mắt Mộc Linh Nhi đầy vẻ thuần tịnh ngây thơ hiếu kỳ hỏi một tiếng.

Hòa thượng mềm giọng cười nói:

- Ta nguyện thân hoá thạch tượng, chịu đựng mười vạn năm gió dập mưa vùi cho ngươi, cầu phúc cho ngươi, thủ hộ ngươi bình an một đời!

Trong mặt cười phù hiện lệ quang, một giọt nước mắt mang theo hà quang bay mau thuận theo gò má chảy xuống.

- Linh Nhi!

Sau lưng truyền đến tiếng hát, trường lão Tinh linh tộc Mộc sâm chống trường hiện thân đi tới.

Mộc Linh Nhi quay đầu nhìn lại, lúc quay đầu lần nữa, không khỏi sửng sốt, vuốt vuốt tròng mắt, còn tưởng là minh nhìn lầm, tượng đá vẫn là tượng đá loang lổ kia, làm gì có hòa thượng nào đâu?

Thật là... Mộc Linh Nhi đi tới trước mặt tượng đá, chỉ thấy dưới bàn chân tượng đá có thứ gì đó phát sáng lấp lánh, lấy đến trong tay nhìn kỹ, tựa hồ là một viên bảo thạch hình giọt lệ sáng long lanh, ẩn ẩn có hà quang bảy màu phù hiện.

Nắm bảo thạch vào trong tay, Mộc Linh Nhi cảm nhận được một cỗ ấm áp rất kỳ lạ, vành mắt chợt hồng, không biết vì sao, bỗng dưng muốn khóc.

- Linh Nhi, làm sao ngươi khóc?

Mộc Sâm đi tới hỏi.

Mộc Linh Nhi lắc lắc đầu, Mộc Sâm nắm lấy tay nàng, kéo trở về:

- Đi về với ta, ta nói bao nhiêu lần, bên ngoài rất nguy hiểm, sau này không cho chạy loạn!

Mộc Linh Nhi trong tay nắm lấy bảo thạch, đi vài ba bước lại quay đầu, nhìn về phía tượng đá loang lổ kia...