Phi Thiên

Chương 3903: Miêu Nghị đã chết (2)

Kết quả mọi người phát hiện, trong ba tháng nay, Thiên cung ban hành một đạo ý chỉ khác, vượt qua tầng cấp mặt dưới, trực tiếp nhậm mệnh đô thống các tinh vực, trong thời điểm này đô thống các nơi dồn dập cưỡi ngựa thượng nhiệm. Nhiều đô thống như vậy tập thể đổi vị trí, có thể thấy vị sự kiện này Thiên cung đã làm chuẩn bị vô cùng sung túc.

Thời gian ba tháng rất nhanh liền đi qua.

Tảo triều sắp tới, Miêu Nghị và Vân Tri Thu cùng giường cùng gối cùng đồng thời tỉnh lại tắm gội rửa mặt.

Lễ phục trình lên, Miêu Nghị mặt không biểu tình, mặc cho cung nữ giúp đỡ mặc đội, một thân long bào được thêu phi long vòng quanh nhật nguyệt càn khôn được mặc chỉnh tế trên người.

Vân Tri Thu đứng ở trước gương, trên mặt không che được hỉ sắc, nhìn chính mình thân mặc phượng bào vô cùng hoa lệ, đoan trang vu mĩ trong gương, cuối cùng là một chiếc mũ phượng lóng lánh được đặt trên đỉnh đầu.

Mặc đội hoàn tất, hai phu phụ song song từ tẩm cung đi ra, đám phi tử đứng thành hai hàng chờ đợi bên ngoài dồn dập khom người hành lễ, dõi mắt nhìn theo hai phu phụ đi qua trước mắt mình, một thân váy dài kiêu sa của Vân Tri Thu khiến cho không biết bao nhiêu nữ nhân hâm mộ không thôi.

Đợi hai người đi qua, đám phi tử dồn dập xoay người về một hướng, thành hàng dài bước theo sau lưng hai phu phụ, mặt ngoài một quần tướng sĩ chiến giáp rực rỡ đi theo hộ tống, không người nói chuyện, không khí cực kỳ trang nghiêm.

Lúc đám người đi tới trước cửa Càn Khôn điện, chúng phi cùng Vân Tri Thu đồng thời dừng bước, lấy Vân Tri Thu làm đầu cúi người hành lễ nói:

- Cung tiễn bệ hạ thượng triều!

Ai ngờ Miêu Nghị lại không làm theo quy trình, mà xoay người qua, đối mặt Vân Tri Thu, vươn hai tay đỡ Vân Tri Thu dậy, bắt lấy tay mềm của Vân Tri Thu vào trong tay, dắt theo đi tới cửa điện.

Vân Tri Thu sửng sốt, vội vàng kéo lại, không chịu đi theo, nhỏ giọng hỏi:

- Bệ hạ, đây là ý gì?

Miêu Nghị hờ hững nói:

- Cùng tảo triều với trẫm!


Đám người ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tới, Vân Tri Thu hơi hoảng, vội vàng rụt tay về, lắc đầu nói:

- Điều này không hợp quy củ, thần thiếp không thể thượng triều can chính!

Miêu Nghị lần nữa vươn tay nắm lấy tay nàng, đặt vào trong lòng bàn tay dắt đi, ánh mắt đầy uy nghi quét qua chúng nhân trước mặt, chính thức tuyên cáo nói:

- Người ta là phu thê, trẫm chủ ngoại, ngươi chủ nội, vốn là một thể, thiên hạ của trẫm chính là thiên hạ của ngươi, quy củ mới này chính thức bắt đầu từ hôm nay!

Đây là lời nói cho những người khác nghe, tiếp đó lại quay đầu truyền âm với Vân Tri Thu:

- Năm đó trẫm từng hứa, đời này vĩnh không phụ ngươi, có lẽ làm chưa được qua tốt, nhưng lời hứa vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, vẫn là câu nói kia, cho dù chết ở trên tay ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện, có người làm bạn không uổng sống đời này, cùng ta thượng triều thôi!

Vân Tri Thu lệ nóng doanh tròng, cảm động vô cùng, thiếu chút thì khóc giữa đường trường.

Không nữ nhân nào nguyện ý nhìn thấy nam nhân của mình ở chung với nhiều nữ nhân trong hậu cung như vậy, ủy khuất trong lòng không chỗ bộc lộ, nói ra người khác chỉ sẽ cảm thấy nàng không giảng đạo lý, sẽ cảm thấy người đã có được nhiều như vậy, vì sao còn không mãn nguyện? Nhưng mà chuyện nam nữ có ai lại không tự tư.

Song đến hôm nay, thời này khắc này, trái tim nàng thiếu chút thì bị hòa tan, có mấy lời này của Miêu Nghị, đột nhiên cảm thấy hết thảy ủy khuất đều đáng giá.

Vân Tri Thu nín khóc mỉm cười lắc lắc đầu:

- Ngưu Nhị, có lời này của ngươi là đủ rồi, ta đi không thích hợp, ngươi mau đi đi.

Ai ngờ Miêu Nghị lần nữa lớn tiếng nói với chúng nhân:

- Ngươi không bồi trẫm thượng triều, triều này trẫm cũng không lên.


Lời này vừa nói ra, đám phi tử hậu cung trợn to mắt nhìn Vân Tri Thu, hâm mộ đố kị trong ánh mắt kia thật sự là không cách nào để hình dung, không ít người trong lòng ai thán, nữ nhân này sao mình lại tốt như thế, đã là mẫu nghi thiên hạ, đã tập hết vạn ngàn vinh diệu cùng hiển quý lên thân mình, còn được thiên hạ chí tôn sủng ái cho đứng trên chúng sinh, còn nhường đường sống cho nữ nhân khác hay không?

Vân Tri Thu nói:

- Đừng nháo, ta chỉ có thể tới đây thôi.

Miêu Nghị coi chừng nàng, chăm chú nói:

- Ai nói người chỉ có thể đến đây? Đã có rất nhiều rất nhiều người rời bỏ trẫm, chẳng lẽ ngươi cũng muốn rời bỏ trẫm ư? Thiên hạ của trẫm chính là thiên hạ của ngươi, bồi trẫm đi lên!

Nói rồi dùng sức nắm nắm tay nàng, ra hiệu một cái.

Vân Tri Thu cố nén không khóc, nói:

- Đừng tưởng rằng làm thế này có thể khiến ta buông lỏng giới hạn.

Trong lời ý vị sâu xa.

- Biết!

Miêu Nghị dùng sức gật gật đầu, đồng thời nắm chặt tay nàng, trực tiếp kéo tiến vào đại môn Càn Khôn điện.

Không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn theo.

Hậu điện cùng tiền điện chỉ cách nhau mỗi một bức tường, Vân Tri Thu cầu khẩn Miêu Nghị dừng bước một chút, nàng không muốn mang theo nước mắt thượng triều, Thiên Nhi, Tuyết Nhi bước lên giúp nàng chà lau nước mắt, lần nữa chỉnh lý lại trang dung, Vân Tri Thu có vẻ rất căng thẳng.

Dương Triệu Thanh đứng một bên gật đầu ra hiệu, biểu thị mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời cũng thấp giọng hỏi:

- Bệ hạ, có muốn nhân cơ hội này chính thức khôi phục bản danh?

Miêu Nghị trầm mặc hồi lâu, cuối cùng từ từ nói:

- Không cần, Miêu Nghị đã chết!