Phi Thiên

Chương 389: Hóa duyên

Đang muốn trả lời, lại nghe tăng nhân bào trắng than thở:

- Đây là đất thị phi, ta thấy cô nương gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, hữu duyên với ngã Phật. Sao không bỏ xuống đồ đao, quy y ngã Phật từ đây, bần tăng nguyện làm người dẫn độ cho cô nương.

Sắc mặt Lam Tố Tố trầm xuống:

- Ta là yêu tu, ngươi lại bảo ta theo Phật, ngươi đang nói đùa sao?

Tăng nhân bào trắng lắc đầu nói:

- Chúng sinh ngang hàng, yêu cũng được, quỷ cũng được, ma cũng được, chỉ cần bỏ đồ đao xuống đều có thể lập địa thành Phật!

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì!

Lam Tố Tố không muốn để ý đến y, nhìn về phía Không Trí, nói:

- Không Trí, Thiếu chủ nhà ta hỏi ngươi vì sao theo đuôi chúng ta mãi như vậy?

Tăng nhân bào trắng lại cướp lời nói:

- Cô nương, có thể ngươi còn không biết lai lịch ta, sư phó ta là Đa Lai sơn Thất Giới Đại sư, một trong mười sáu tướng dưới tòa Phật Thánh, hãy để bần tăng…

Tên này lại đem sư phụ mình ra đảo điên lừa lọc, vẻ mặt bốn tăng nhân áo xám có hơi cổ quái, Không Trí tựa hồ cũng có vẻ không chịu nổi, cau mày cắt lời:

- Bát Giới, ngươi lại càn rỡ!

Tăng nhân bào trắng được gọi là Bát Giới quay đầu lại nói:

- Không Trí, ta đang dẫn dắt người quy theo ngã Phật, vì sao gọi là càn rỡ!? Nhớ năm xưa ai nhìn lén người khác tắm…

Thanh âm Không Trí đột nhiên lớn hơn vài phần, ngắt lời lần nữa:

- Ngươi có thể ngừng nói một chút được không?

Lam Tố Tố thấy hai người sắp cãi vã, nói chen vào:

- Rốt cục trong các ngươi ai làm chủ?

Bát Giới chắp tay chữ thập nói:


- A Di Đà Phật, chúng sinh ngang hàng!

Đây rõ ràng là đang nói mọi người đều có thể làm chủ. Không Trí nghe vậy hơi nổi giận, mất đi vẻ trang nghiêm, lớn tiếng nói:

- Cô nương, nàng hãy nói với Bạch Tử Lương, chúng ta muốn đi đâu thì đi đó, không cần giải thích với y!

Bát Giới mỉm cười bồi thêm một câu với Lam Tố Tố:

- Bất kể nàng đi đâu, cũng không cần biết ta đi đâu, cuối cùng mọi người cũng là trăm sông về biển, không bằng sớm quy về Cực Lạc. Cô nương, ta khuyên nàng...

Đã được câu trả lời chắc chắn Lam Tố Tố đâu còn chịu nghe y nói nhảm nữa, quay đầu lại nhanh chóng rời đi.

- Không tốt, có thể là nữ thí chủ này đang cố ý làm trễ nãi thời gian của chúng ta, mọi người mau mau đuổi theo!

Bát Giới nhìn mọi người quát to một tiếng.

Sáu hòa thượng lại đuổi theo sau đám yêu tu, Không Trí sa sầm nét mặt nói:

- Bát Giới, chúng ta phải theo tới khi nào?

Bát Giới quay đầu lại nói:

- Không Trí, ngươi đã thua cuộc, chớ dài dòng, chúng ta cùng nhau lớn lên cái gì đó, ta sẽ không chơi khăm ngươi.

Không Trí cơ mặt giật giật, nhanh chóng quay đầu lại liếc nhìn bốn người khác, thấy bốn người ra vẻ không hiểu gì cả, quay đầu lại nổi giận:

- Ít nhất ta phải biết ngươi muốn làm gì chứ?

Bát Giới hưng phấn nói:

- Tinh Tú Hải Kham Loạn hội tiến hành tới hiện tại, địa phương lớn như vậy, người càng ngày càng ít, muốn gặp được người không dễ dàng nữa, chúng ta chạy loạn khắp nơi cũng không phải là cách. Không phải ngươi nói tên họ Bạch kia là người của Vạn Yêu Thiên sao, người của Vạn Yêu Thiên tụ tập nhiều người như vậy vội vã lên đường, nhất định là muốn làm một trận lớn. Chúng ta theo sau, chờ bọn họ đánh đến một lúc nhất định hãy tìm bọn họ hóa duyên, nếu dám không cho chúng ta sẽ cướp... Nói sai rồi, nếu dám không cho chúng ta sẽ bảo bọn họ bỏ xuống đồ đao!

Không Trí chắp tay chữ thập nói:

- A Di Đà Phật!

Mấy hòa thượng lộ ra vẻ hưng phấn, gia tăng tốc độ chạy thật nhanh...


-----------

Chân trời lộ ra ánh rạng đông tờ mờ sáng, rốt cục bọn tám người Miêu Nghị cũng chạy tới một dãy đá ngầm trên một hòn đảo, cảnh giác nhìn bốn phía.

Giữa bọt sóng trắng xóa đánh lên dãy đá ngầm, ba người Cổ Tam Chính thả Bích Giáp Truy Phong Thú ra, dong ruổi bốn phía tìm kiếm, kết quả phát hiện bọn Miêu Nghị đi bộ tới.

- Vật cỡi của các ngươi đâu?

Cổ Tam Chính hỏi.

Tư Không Vô Úy cười nhạt nói:

- Còn không phải là chuyện tốt các ngươi làm...

Miêu Nghị không muốn gây ra mâu thuẫn gì nữa, bình tĩnh nói:

- Chúng ta phải tìm vật cỡi trước, nếu không ở trên đảo gặp phải tình huống gì đó sẽ khó có thể thoát thân, hòn đảo này không nhỏ, hẳn là có long câu.

Cổ Tam Chính gật đầu nói:

- Trước hết hãy cỡi chung vật cỡi với chúng ta.

Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy tung người lên đứng sau vật cỡi của y, Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân đứng phía sau vật cỡi Đàm Lạc, Miêu Nghị đứng ở sau lưng vật cỡi Diệp Tâm.

Ba con Bích Giáp Truy Phong Thú nhanh chóng xuyên qua vùng đá ngầm, dong ruổi vào một cánh rừng, vừa ra khỏi rừng rậm lập tức nhìn thấy thảo nguyên mênh mông phía trước.

Thật đúng là thiếu cái gì thì cái đó xuất hiện, một bầy long câu đông nghìn nghịt đang dong ruổi trên thảo nguyên, tự do như gió.

Thấy người lạ, bầy long câu lập tức chạy vòng ngược trở lại, e rằng bầy long câu này có hơn vạn con long câu.

Bích Giáp Truy Phong Thú của Cổ Tam Chính đang ngồi lập tức gia tốc đuổi theo, ba con Bích Giáp Truy Phong Thú mau chóng đuổi kịp bầy long câu chạy chồm.

Cước lực của Bích Giáp Truy Phong Thú rõ ràng nhanh hơn long câu, chỉ chốc lát sau đã đuổi kịp, nhưng cũng không dám xông bừa vào giữa bầy long câu, bị nhiều long câu như vậy húc phải cũng không phải là chuyện đùa.

Ba con Bích Giáp Truy Phong Thú chạy sang bên cạnh, áp sát vào bầy long câu đang bỏ chạy về phía ngược lại.

Sau khi tốc độ hai bên bằng nhau, bọn Miêu Nghị bèn lục tục tung mình nhảy khỏi lưng Bích Giáp Truy Phong Thú, đáp xuống sau lưng các long câu, nhanh chóng xuất thủ chộp vào bờm long câu, chộp lấy xúc tua thịt của chúng. Đây cũng là điểm yếu lớn nhất trên người long câu, bọn họ chỉ cần nắm vào tay lập tức cưỡng ép điều khiển.

Năm con long câu lập tức thoát khỏi bầy đang chạy rầm rập, nhảy nhót vùng vẫy liên hồi trên thảo nguyên. Thế nhưng không có cách nào hất văng người trên lưng, cuối cùng vẫn bị bọn Miêu Nghị hàng phục, ngoan ngoãn thành lập liên lạc với bọn Miêu Nghị, chấp nhận bị điều khiển.

Ba con Bích Giáp Truy Phong Thú cùng năm con long câu tiếp tục xông vào sâu trong thảo nguyên. Không bao lâu sau bọn họ gặp lại bầy long câu trước đó, năm con long câu nhận bọn Miêu Nghị làm chủ hí mấy tiếng lướt qua bầy cũ, trong giọng hí lộ vẻ lưu luyến không nỡ rời xa.

Bầy long câu cùng hí vang, rung động lòng người, dừng lại tại chỗ trơ mắt nhìn đồng bạn bên cạnh đi xa...

Xuyên qua thảo nguyên mênh mông, lướt qua dãy núi vắt ngang cổ xưa, gần nửa ngày sau, tám người đứng trên sườn núi nhìn ra sa mạc vô bờ trước mặt. Trong sa mạc có rải rác những ngọn núi màu vàng sẫm, đỉnh trơ trụi, hoặc cao hoặc thấp, hoặc lớn hoặc nhỏ, đường nét kỳ lạ, toát ra vẻ cổ kính thê lương.

Ác điểu trên trời tìm kiếm con mồi quanh quẩn, một cỗ sóng nhiệt từ phương hướng sa mạc ập vào mặt, đến nơi đây, hình thái thảm thực vật sa mạc đã khác xa hình thái thảm thực vật từ ngọn núi trở ra sau lưng bọn họ.

---------------