Phi Thiên

Chương 3871: Thổi phồng (2)

Ba cha con Hoàng Phủ Luyện Không, Hoàng Phủ Trác và Hoàng Phủ Cao đứng lên, đặc biệt là Hoàng Phủ Luyện Không, đã cướp trược hỏi:

- Không biết tình hình chiến trường bên phía bệ hạ sao rồi?

Từ Đường Nhiên mỉm cười đứng ở trước mặt ba người, nụ cười mỉm dần dần biến thành ngửa mặt lên trời cười lớn, bộ dạng có vẻ thống khoái vô cùng.

Ba cha con nhìn nhau, đoán ra được cái gì, Hoàng Phú Trác mặt lộ hỉ sắc nói:

- Thật có tiệp báo?

Bệ hạ hùng tài đại lược, tiệp báo là tự nhiên! Từ Đường Nhiên thần thái phi dường, khoa tay múa chân nói:

- Bệ hạ thu phục hai vương Đản, Thành nắm xuống Đông quân, lại trừ Khấu Lăng Hư thu hàng Bắc quân, bức hàng Quảng Lệnh Công, cùng đại quân Thanh, Phật quyết chiến, hai người Thanh, Phật bị bệ hạ chém ở trong trận, đại quân Thiên Đình cùng Phật giới toàn quân lật chìm. Bệ hạ búng tay một cái, Càn Khôn biến sắc, thiên hạ quy nhất!

Hắn vừa nhận được chiến báo không lâu, đúng thật là cao hứng đến phát cuồng, phát hiện tiền đồ kim quang rực rỡ đã đặt ngay dưới chân.

Thanh, Phật cứ thế xong rồi? Ba cha con đối mặt nhìn nhau, trong lòng đều than vãn không dứt, lại nhìn hướng Từ Đường Nhiên, trong lòng cũng có thể hiểu được, đứa này có tiếng là ma thí tinh bên người Ngưu Hữu Đức, là tâm phúc của Ngưu Hữu Đức, giờ thật đúng là gã cho thăng thiên.

- Bệ hạ anh minh thần võ, lão hủ bội phục vô cùng!

Hoàng Phủ Luyện Không chắp tay hướng hư không kính cần một cái, tỏ rõ kính ý với Miêu Nghị, tiếp đó lại chắp tay với Từ Đường Nhiên, cười nịnh nói:

- Hầu gia là quăng cốt chi thần của bệ hạ, còn mong sau này nói tốt cho Hoàng Phủ gia vài câu.

Hoàng Phủ Trác và Hoàng Phủ Cao cho dù tâm lý chán ngấy, nhưng vẫn cười bồi chắp tay theo.

Từ Đường Nhiên mặt vui đến khai hoa, cảm giác được gia chủ Hoàng Phủ gia tộc vỗ mông ngựa đúng là không sai, ngoài miệng khách khí nói:


- Công lao Hoàng Phủ gia lập được bệ hạ tự nhiên cũng thấy được.

Hoàng Phủ Luyện Không khiếm hư âm. Tiếng hỏi:

- Hầu gia, vậy chúng ta đã có thể lộ diện được chưa?

- Ha ha, cái đo gia chủ tự hành quyết định là được, nơi này của ta vừa nhận được ý chỉ của bệ hạ, bệ hạ giao phó trọng nhiệm, mệnh ta hiệp đồng chỉ huy bốn tỷ đại quân thanh tiểu dư nghiệt Thanh, Phật, thật sự là dây dưa không được, ta phải tận nhanh đi chấp hành!

Từ Đường Nhiên lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng chăm chú nói.

Bốn tỷ đại quân? Ba cha con tâm đầu khẽ chấn, lần nữa nhìn nhau, tâm lý đều đang thầm thì thật hay giả vậy? Bằng mã thí tinh như ngươi, Ngưu Hữu Đức cũng có thể giao ra bốn tỷ đại quân cho người chỉ huy? Những kiểu binh hãn tướng vừa đánh thắng trận kia có thể nghe ngươi ư?

Từ Đường Nhiên vừa quay đầu lại chính sắc dặn dò nói:

- Chuyện thanh tiểu dư nghiệt Thanh, Phật, Quần Anh hội cũng phải xuất lực a, ắt phải bảo trì liên hệ khẩn mật với ta, nếu cần nhân mã chi viện, có thể kịp thời thông báo cho ta!

- Đây là tự nhiên, ta đã nhớ kỹ.

Hoàng Phủ Luyện Không gật đầu ứng tiếng, tiếp đó lại lấy ra một chiếc trữ vật trạc, dâng lên, nói:

- Mấy ngày nay hầu gia lao tâm lao lực vì Hoàng Phú gia, tâm lý lão hủ rất là hổ thẹn, một chút tâm ý nho nhỏ, còn mong hầu gia đựng ghét bỏ.

Từ Đường Nhiên tiếp lấy, vừa nhìn, phát hiện tài liệu bên trong nhiều đến kinh người, thật có thể nói là lễ trọng, vội ho một tiếng, trực tiếp thu lấy:

- Đại quân chinh chiến khổ cực, chính cần khao thưởng, ta thay bọn họ nhận vậy.


Lời này nói mà mặt không đổ tim không nhảy, tự nhiên như không.

- Hầu gia nói phải, toàn bằng hầu gia làm chủ.

Hoàng Phủ Luyện Không lia lịa khen tặng, thái độ đã chuyển biến một trăm tám mươi độ.

Hắn vốn muốn tự thân đưa tiễn Từ Đường Nhiên, lại bị Từ Đường Nhiên cự tuyệt.

- Sau khi trong điện chi còn thừa lại ba cha con, đối mặt với cục diện thiên hạ đổi chủ, không thể không chăm chú thương nghị, dù sao Hoàng Phủ gia cũng đã từng là người của Thiên cung, không biết có bao nhiêu người nhìn bọn họ không vừa mắt, có chút hậu hoạn không thể không dự phòng.

Từ Đường Nhiên tinh không gấp gáp rời đi, mà trực tiếp tìm đến nha Hoàng Phủ Đoan Dung để chào tạm biệt.

Đối mặt một nha Hoàng Phủ Đoan Dung, thái độ của Từ Đường Nhiên khác hẳn vừa nãy, bộ dạng tùy tiện được thu liễm lại, sau khi khách sáo mấy câu cùng Hoàng Phủ Đoan Dung và Ngô Ninh, mới dáo dác hướng vào bên trong thạch thất ngắm một cái, cười khan nói:

- Vì sao không thấy đại chưởng quỹ?

Biết hắn là tâm phúc cua Miêu Nghị, bên này rất nhanh liền mời Hoàng Phủ Quân Nhu đi ra.

Hoàng Phủ Quân Nhu không có gì phải sợ Từ Đường Nhiên, sự tự tin tơi từ đầu thì chắc không cần nói nhiều, bình đạm hỏi một tiếng:

- Hầu gia tìm ta có việc?

Từ Đường Nhiên gật đầu cúi người, một mặt nịnh nọt nói:

- Vừa nhận được ý chỉ của bệ hạ, có nhiệm vụ phân phó ta đi chấp hành, đặc ý tới đây cáo từ đại chưởng quỹ!

- A! Vậy để ta đưa tiễn hầu gia.

Hoàng Phú Quân Nhu vươn tay làm tư thế mới, nàng cũng mong không được Từ Đường Nhiên mau mau cút đi, bằng không nàng cứ cảm thấy khắp người không được thoải mái, ngay cả ánh mắt phụ mẫu nhin nàng đều có phần là lạ, còn có người bên cạnh, lúc nào thấy qua hầu gia của Thiên Đình lại khách khí với đại chưởng qủy Quần Anh hội như thế, cho dù phụ mẫu đều biết quan hệ giữa nàng cùng Ngưu Hữu Đức, nhưng thái độ của Từ Đường Nhiên với nàng thật sự là khách khí qúa thế, người này sao lại cứ thế không biết?

- Không cần không cần, dừng bước dừng bước, không dám làm phiền.

Từ Đường Nhiên vội vàng khoát tay, lật tay lấy ra một chiếc trữ vật trạc, chọn ra một đống đại đội vật phẩm quy trọng trong lễ vật Hoàng Phủ Luyện Không đưa tặng, hai tay dâng lên nói:

- Gần đây đã làm phiền đại chưởng quỹ, thật sự là xin lỗi, một chút tâm y nho nhỏ, còn mong đại chưởng quỹ đừng ghét bỏ.