Phi Thiên

Chương 3867: Ta trục xuất chính mình ra khỏi sư môn (2)

Cũng tức là nói, ngươi thừa nhận chính ngươi thả ra Yêu Tăng!

Bạch chủ:

- Sở dĩ phóng ra Yêu Tăng, là bởi có người nói chút lời đáng ra không nên nói với ngươi, khiến giữa người ta nảy sinh ngăn cách, thế lực của ngươi đã lớn đến mức ta khó mà ảnh hưởng được, mới đành ra hạ sách này, nếu ngươi không phá Trấn yêu tháp, vậy ta cũng chỉ đành để Yêu Tăng động thủ. Vu Hành Giả truyền tấn cho ngươi, để ngươi cướp Trấn yêu tháp, chính là lần lựa chọn sau cùng giữa ngươi ta, may mắn, ngươi vẫn lựa chọn điều mà ta hi vọng nhìn đến, nếu không chúng ta chỉ có thể trở mặt!

Miêu Nghị cắn răng, nói:

- Ngươi ngàn vạn đừng nói với ta, rằng thời khắc then chốt Bát Giới đi ra ngăn trở Yêu Tăng cũng nằm trong dự liệu của ngươi.

Bạch chủ lắc đầu:

- Những chuyện ta làm với Nam Vô Môn chỉ là vì hoàn thành giao phó của sư phụ, Bát Giới không đáng tin, ta chưa từng ôm hi vọng gì với hắn, thành tựu củaa Bát Giới hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của ta. Ngươi không cần phải hoài nghi, nếu ta đã dám làm vậy, tất nhiên có chỗ dựa dẫm, cho dù Bát Giới không xuất hiện, cho dù ta không trừ được Nam Ba, cũng có thể bảo đảm Nam Ba không động được ngươi, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trên tay ta có thứ mà Nam Ba tưởng muốn, ta tự có cách mang Nam Ba rơi khỏi nơi này, để hắn vĩnh viễn về không được! Đương nhiên, rất nhiều chuyện ta không thể ảnh hưởng, cái chết của Thất Giới hoàn toàn là ngoài ý, đối với điều này ta chỉ có thể biểu thị tiếc nuối.

Miêu Nghị mặt không biểu tình nói:

- Đây chỉ là lời một bên của ngươi sau khi chuyển tới nước này, từ vừa bắt đầu, ngươi liền nghĩ cách ảnh hưởng đến ta, để ta làm việc cho ngươi!

Bạch chủ:

- Nếu ngươi cứ muốn nghĩ như vậy, ta cũng hết cách. Để ngươi làm việc cho ta là không sai, nhưng nếu nói ảnh hưởng, thì hơi qúa, chính người rõ ràng hơn ai hết, đi lên con đường này, ta chưa từng miễn cưỡng ngươi, lúc đầu từng nhiều lần hỏi người, là người kiên trì muốn đi con đường này, nếu ngươi cự tuyệt, ta cũng sẽ không miễn cường, mọi thứ đều là do người tự nguyện. Hết thảy những chuyện sau này, hẳn ngươi đều có thể cảm thụ được, ta chưa từng gây ảnh hưởng gì đến người, chỉ là vào lúc thích đang ngầm giúp người một tay mà thôi. Ví như vây khốn yêu thú trong Tàng bảo địa, rõ ràng ta có dự lưu một số người giúp ngươi, nhưng ngươi chưa khởi dụng, ta cũng không can thiệp, cơ hồ là mặc cho chính người tự do phát triển. Chuyện tới bây giờ, người nên giúp ta thì cũng đã giúp, ta không tất yếu phải nói lại rằng đã giúp ngươi nhiều ít chuyện, giúp ngươi vượt qua bao nhiêu lần nguy cơ, đúng sai thế nào trong lòng ngươi tự có nhận định, cũng không đáng phái nghe lời nói từ một phía của ta.


Miêu Nghị:

- Phân thân của ngươi hoàn toàn có cơ hội lộ diện giai thích rõ ràng hết thảy với ta, cần gì phải đợi đến bây giờ?

Bạch chủ:

- Sau này thực lực ngươi đã viễn siêu phân thân của ta, phân thân bại lộ ở trước mặt ngươi khác gì chặt đứt đường lui của ta. Huống hồ ta cũng dự lưu cơ hội để phân thân tương kiến cùng ngươi, lúc ngươi lấy được Thận Mê Thiên Nhãn, hẳn đã lĩnh ngộ được một ít không gian pháp môn, nhưng thiên phú tu hành của ngươi đúng là không ra làm sao, đến nay vẫn không có tiến triển.

Miêu Nghị hồ nghi nói:

- Lĩnh ngộ không gian pháp môn thì liên quan gì đến chuyện tương kiến cùng phân thân của ngươi?

Bạch chủ cười nhẹ nói:

- Đã sinh tâm bất mãn, thì có chút chuyện cũng không cần phải nhắc lại làm gì. Ở lại đây chờ ngươi, là muốn cho ngươi một lời giải thích, về phần những lời vừa nãy ngươi có tin hay không đều không quan trọng, đi tới được ngày hôm nay, ngươi mất đi bao nhiêu, lại được đến bao nhiêu, cũng đều là chuyện của chính ngươi, ta không chịu trách nhiệm cho nó được. Bắt đầu từ nay, tốt nhất là người ta phân rõ giới tuyến, nhớ được năm xưa lúc mới gặp gỡ ta có tặng ngươi một kiện lễ gặp mặt, đó vốn là lễ vật Nhược Thủy tặng ta, ta nghĩ ngươi cũng không cần giữ lại nó để nhớ về ta làm gì, trả lại cho ta đi thôi.

- Nếu ta không thả ngươi đi thì sao?

Trong ngữ khí Miêu Nghị hơi mang một tia sâm nhiên.

Bạch chủ cười mà như không phải cười, nói:


- Năm đó Thanh, Phật nhiều người như vậy còn ngăn không được ta, ngươi có thể ngăn ta lại hay không, trong lòng ngươi chắc cũng rõ ràng. Tu vi giữa ngươi và ta còn có sai lệch không nhỏ, ta khuyên người đừng nên vô duyên vô cớ tự tìm phiền toái! Ta nói lại lần nữa, tinh không hạo hãn, không bờ không bến, ta tự có chỗ đi, đối với thiên hạ này không có hứng thú gì hết!

Miêu Nghị cùng hắn đối thị hồi lâu, chầm chậm đưa tay mò đến trên cổ, nắm chặt sợi Mặc Lục Châu, kéo xuống, vung tay lên, ném cho đối phương.

Bạch chủ tiếp đến trong tay, ngưng thị nhìn lại, vật về trong tay, khá là cảm khái lắc lắc đầu.

Đồ vật nắm chặt ở trên tay, hắn lại lấy ra một khối ngọc điệp, ném tới.

Miêu Nghị tiếp đến trong tay, khẽ tra xem qua, phát hiện là căn nguyên sư môn của đối phương, cũng không xem kỹ, không khỏi ngẩng đầu hỏi:

- Có ý gì?

Trong mắt Bạch chủ phù hiện thần sắc muộn phiền:

- Kỳ thực Hóa Tu La la sư huynh của ta, cũng là con trai sư phụ ta, hắn lớn tuổi hơn, cũng thành danh sớm hơn ta. Bởi thiên phú tu hành của hắn, mà sư phó chưa truyền hết toàn bộ Tinh hỏa quyết cho hắn, mà lại truyền cho ta, sự huynh chỉ được truyền bộ phận Dương hỏa quyết, cũng bởi thế khiến hắn lòng mang oán hận, vướng mắc trong đó ta có ghi chép lại cho ngươi, có rãnh thì xem một cái, sau khi xuất sơn ta thanh lý môn hộ mới giết hắn đi. Bây giờ nhìn lại, kỳ thực ta cùng sư huynh đều không có gì khác biệt, vì lợi ích bản thân không tiếc hợp tác cùng cừu nhân giết thầy, ta cũng không mặt nào đi đối mặt sư phó, từ hôm nay trở đi, ta trục xuất chính mình khỏi sự môn, mạch truyền thừa này giao cho người tiếp chưởng, cũng tính là lời giải thích với sư phó. Ngươi yên tâm, ta sẽ không truyền lại Tinh hỏa quyết cho bất cứ người nào!

Nói xong ngẩng đầu ngưỡng vọng tinh không, cảm khái nói:

- Còn là câu nói kia, nguyện sau này ngươi ta vĩnh không gặp lại!

Miêu Nghi trầm mặc một lúc, rồi hỏi:

- Nghe qua Yêu chủ đại danh, vì sao không đi ra cho ta gặp một lần?

- Còn là cứ để nàng an bình thôi.

Bạch chủ lắc lắc đầu, ngón tay quét trên dây đàn, phát ra một trang leng keng, quay người gật gật đầu với Vu Hành Giả.

Thiền trượng trong tay Vu Hành Giả gõ nhẹ xuống long thuyền, đám cương thi lập tức thay đổi phương hướng, kéo U Minh Long Thuyền chạy vào sâu trong tinh không.