Sáu món pháp bảo hình thể khổng lồ như vậy, phải tiêu hao bao nhiêu tinh hắc độ tinh thuần cao không tạp chất mới có thể luyện thành? Cho dù là Lục Thánh thu thập chỉ sợ cũng là chuyện phí sức, nhưng Mục Phàm Quân lại cho Nguyệt Dao sáu món một lượt!
Bạch Tử Lương cười khổ trong lòng, rốt cục nhận thức được cái gì gọi là chênh lệch thân phận địa vị, địa vị của y ở Vạn Yêu Thiên không có cách nào so sánh được với địa vị của Nguyệt Dao ở Thiên Ngoại Thiên. Mẫu thân vì giúp y lấy được một món pháp bảo nhị phẩm vừa tay còn phải chạy đi cầu xin người, nhưng Mục Phàm Quân lại đem tài liệu như vậy luyện chế thành pháp bảo nhị phẩm đưa cho đệ tử hộ thân.
Chuyện rất hiển nhiên, Mục Phàm Quân là vì Nguyệt Dao tham gia Kham Loạn hội mới luyện chế tài liệu quý trọng như vậy thành pháp bảo nhị phẩm, vì tuân thủ quy tắc trò chơi. Nếu không thừa sức luyện chế thành pháp bảo tam phẩm uy lực lớn hơn, thậm chí là luyện chế thành pháp bảo tứ phẩm cũng có thể, dĩ nhiên cũng là vì thích hợp cho tu vi Nguyệt Dao thao túng.
Nếu như y đoán không sai, sáu nguyệt luân này là một bộ pháp bảo, sử dụng cùng nhau sẽ có uy lực lớn hơn. Không nói Luyện Yêu Hồ của y có thể tịch thu pháp bảo đối phương hay không, dù có thể thu cũng không dám thu, pháp bảo uy lực như vậy hoàn toàn có thể phá tan từ bên trong Luyện Yêu Hồ của y.
Y còn đang vô vàn cảm khái, nhưng lại không chịu suy nghĩ, năm thánh khác toàn là con cháu tới tham dự, duy chỉ có Mục Phàm Quân là phái đệ tử thân truyền tới. Nếu như không cho chút pháp bảo có thể trông cậy, cho dù là lấy được hạng nhì trong Kham Loạn hội lần này cũng mất hết mặt mũi của Mục Phàm Quân.
Lam Tố Tố nhìn chằm chằm thi thể Hắc Lang Quân âm thầm cắn răng, cuối cùng ngẩng đầu gằn giọng nói:
- Nguyệt Dao, đây là nàng không coi Vạn Yêu Thiên ta ra gì…
- Ta cần coi các ngươi ra gì sao? Ngươi là cái thá gì, cũng xứng hô to gọi nhỏ với ta?
Nguyệt Dao khinh thường hừ một tiếng, nàng không thể nào để cho người của Vạn Yêu Thiên đem người của Tiên Quốc đi ngay trước mặt Thiên Ngoại Thiên, dù sao đã giết nhân chứng, giục Ngọc Lân Sư nói:
- Chúng ta đi!
Lam Tố Tố lập tức nhìn về phía Bạch Tử Lương, cắn răng nói:
- Thiếu chủ!
Sắc mặt Bạch Tử Lương cũng trầm xuống:
- Nguyệt Dao, nàng không nên làm quá đáng, để Cổ Tam Chính lại cho ta!
Ngọc Lân Sư dừng bước xoay người, Nguyệt Dao ngồi ở trên cao lạnh nhạt nói:
- Ta không để lại thì sao, nếu các ngươi ép ta động thủ, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng đừng trách ta!
Thân là đại biểu Lục Thánh phái đến Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, thật ra thì trong lòng mọi người đều rõ ràng, ganh đua cao thấp thì có thể, nếu làm ra chuyện chém giết nhau nói không chừng sẽ khiến cho trở nên lớn chuyện. Có thể lớn tới mức ra ngoài phạm vi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, phá vỡ thế cân bằng giữa Lục Thánh bao nhiêu năm qua. Nhưng nếu đối phương ép tới tận cửa vậy là chuyện khác, cũng không thể không hoàn thủ.
Hiển nhiên đối phương có hơi kiêng kỵ nguyệt luân trên tay Nguyệt Dao, Bạch Tử Lương trầm giọng nói:
- Ta chờ xem nàng ăn nói thế nào với Phục Thanh Đại nhân.
- Không cần ngươi quan tâm, đi!
Nguyệt Dao giục Ngọc Lân Sư quay đầu, dẫn theo cả bọn rời đi.
Ba người Cổ Tam Chính đi theo ở phía sau thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía bọn Bạch Tử Lương sắc mặt âm trầm, trong lòng vô cùng khoái chí. Trước đó bị yêu tu đuổi giết lâu như vậy, có thể nói uất nghẹn trong lòng, kết quả người của Thiên Ngoại Thiên vừa tới lập tức bất kể thị phi đứng ra bênh vực ba người bọn họ, cũng không uổng các phái Tiên Quốc thần phục với Tiên Thánh Mục Phàm Quân.
Đang lúc này, sắc mặt của Bạch Tử Lương đột nhiên biến đổi, thình lình nhìn Luyện Yêu Hồ bên hông mình, có thể nói cả kinh thất sắc, nhanh chóng đưa tay chụp vào Luyện Yêu Hồ.
Thế nhưng đã chậm, sau khi Luyện Yêu Hồ rung động một trận kịch liệt đột nhiên nổ tung.
Ầm!
Trên mặt biển nổ ầm một trận, đám người Nguyệt Dao nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy một luồng sương mù đen nổ tung, phóng xuất ra năng lượng thật lớn cuốn cho sương mù đen bay loạn, trong nháy mắt nuốt chửng đám người Bạch Tử Lương.
- Xem chùy!
Một tiếng thét khản cổ vang lên, có vẻ vô cùng tức giận, giữa sương mù đen tràn ngập văng vẳng có tiếng sấm gió ùng oàng.
Ba người Cổ Tam Chính lộ vẻ khiếp sợ, tự nhiên bọn họ không xa lạ giọng nói này, ngay sau đó lại thấy bóng thước bay đầy trời xuyên vào xuyên ra trong sương mù đen.
Đám người Nguyệt Dao cũng sửng sốt, nhìn tình hình này giống như là pháp bảo gì đó hỏng mất, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là ít nhiều không hiểu vì sao lại có người dám động thủ với người Vạn Yêu Thiên.
Chẳng lẽ bọn Miêu Nghị từ trong hồ lô kia đi ra… Ba người Cổ Tam Chính ngơ ngác nhìn nhau.
- Dám hủy Luyện Yêu Hồ của ta!
Thanh âm tức giận tới cực điểm của Bạch Tử Lương truyền tới.
Mặt biển nổi sóng lớn, trong sương mù đen có năm cái bóng người khẩn cấp thoát ra, không phải là bọn Miêu Nghị còn có thể là ai, ai nấy tóc tai bù xù giống như người điên, liều mình chạy thục mạng.
Triệu Phi một tay kéo cánh tay Miêu Nghị chạy như bay, đồng thời còn phải thao túng Linh Ảo Xích chống đỡ, Miêu Nghị ôm thi thể Thích Tú Hồng.
Tư Không Vô Úy vung cự chùy phát ra tiếng sấm gió đập liên tục vào đám sương mù đen.
- Nhận lấy cái chết!
Bạch Tử Lương cực kỳ tức giận cỡi Phiên Vân Phúc Vũ Thú lao ra sương mù đen, thuận tay ném ra một chiếc đại ấn màu đen, cũng mang theo tiếng sấm gió đập về phía Trấn Sơn Chùy, trong tay xuất hiện một thanh trường thương hổ phách như giao long điên cuồng quét tới bóng Linh Ảo Xích chập chùng.
Phiên Vân Phúc Vũ Thú há mồm rống giận, phun ra một đạo sương mù đỏ hung mãnh, đuổi về phía bọn Miêu Nghị chạy thục mạng.
Sương mù đỏ có nhiệt độ cao đến dọa người, bay đến đâu nước biển bị hóa sương mù đến đó.
Vì bảo vệ tính mạng, Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân cũng không kịp nhớ Bạch Tử Lương có phải người của Vạn Yêu Thiên hay không, còn có thể có thứ gì quan trọng hơn tính mạng của mình, sợ Vạn Yêu Thiên hay không cũng là vì quan hệ tính mạng.
Hai người đời này cũng không hề ngờ tới mình có thể xuất thủ đối kháng người của Vạn Yêu Thiên, lúc này nhất tề thi pháp làm dấy lên một bức tường sóng trên mặt biển,
Ai ngờ nhiệt độ sương mù đỏ cực cao, lập tức phá tan một lỗ thủng to tướng giữa bức tường sóng, tiếp tục phun về phía bọn Miêu Nghị đang chạy thục mạng.
Không trung nổ ầm một tiếng, chấn động tai người tê dại, đại ấn màu đen và Trấn Sơn Chùy va chạm với nhau, hai bên tám lạng nửa cân, đồng thời bảo quang ảm đạm mấy phần, song song lộn một vòng bay trở về.
Miêu Nghị ôm thi thể Thích Tú Hồng thấy tình thế nguy cấp, nhanh chóng dùng một tay xuất thủ Huyền Âm Bảo Kính, chỉ thấy một luồng khí âm sát hung hãn quét ra.
Một cỗ sương mù xám lạnh vô cùng và một cỗ sương mù đỏ nhiệt độ cực cao va thẳng vào nhau, phát ra tiếng xèo xèo, cũng không biết nguyên nhân gì chỉ thấy có tia chớp ngoằn ngoèo như sét đánh nổi lên.