Phi Thiên

Chương 384-2: Thật lòng (Hạ)

Nhìn tốc độ tiểu Đường Lang gặm cắn, mọi người khó mà không lo lắng, ở đây chỉ có Miêu Nghị có thể thao túng tiểu Đường Lang, nếu Miêu Nghị chết, vậy mọi người coi như xong đời.

Trong lòng mọi người đều đang cầu Miêu đại gia Miêu tổ tông có thể chịu đựng được!

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Miêu Nghị chỉ cảm thấy như đã qua mấy năm.

- Miêu Nghị...

Phía trên đột nhiên truyền tới thanh âm yếu ớt của Thích Tú Hồng.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, Miêu Nghị cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Sắc mặt Thích Tú Hồng tái xanh khó coi mở hai mắt ra, ánh mắt nhu nhược vô thần, thế nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười với Miêu Nghị. Trong chớp nhoáng này suýt chút nữa Miêu Nghị vỡ nát con tim, hai cánh tay dùng sức giẫy mạnh một cái, nhưng xích sắt cột trên người hắn chỉ kêu lên loảng xoảng mà không có tác dụng gì.

Miêu Nghị không thể làm gì được thở hổn hển, cũng nặn ra nụ cười nói:

- Tú Hồng, sắp xong rồi, nàng hãy kiên trì một chút nữa, rất nhanh chúng ta có thể chạy thoát rồi!

Giọng Thích Tú Hồng yếu ớt nói:

- Ta không chịu được nữa rồi!

Tứ chi Miêu Nghị lại giãy giụa một trận, sau đó cố gắng nói giọng bình tĩnh, khích lệ:

- Nàng chịu được, hãy gắng chịu đựng, đừng bỏ cuộc như vậy. Nàng phải tin tưởng ta, tin ta nhất định sẽ dẫn nàng sống rời đi Tinh Tú Hải, ta nhất định sẽ làm được. Hãy tin tưởng ta!

Thích Tú Hồng yếu ớt nói:

- Lúc tới đây ta đã biết, bằng tu vi của ta sẽ không cách nào sống sót trở về, có thể sống tới ngày nay ta đã rất thỏa mãn.

Miêu Nghị lớn tiếng nói:

- Đừng bỏ cuộc! Nàng hãy nhìn ta, hãy nhìn ta đi, tu vi ta không cao hơn nàng bao nhiêu, ta cũng có lòng tin sống sót trở về, nàng cũng không thể bỏ cuộc như vậy! Đừng nói nữa, hãy hết sức chống đỡ!

Thích Tú Hồng lại nói:


- Không giống, ngươi có năng lực, có bản lãnh, tâm trí kiên nghị, không úy kỵ gian hiểm. Ta và ngươi chênh lệch quá nhiều, chẳng qua ta chỉ có may mắn, may mắn gặp được ngươi mới có thể sống đến bây giờ.

Miêu Nghị lớn tiếng nói:

- Không phải như vậy, bị nhốt trong này chẳng qua là xem tu vi ai có thể kiên trì được lâu. Tu vi của nàng và ta không sai biệt lắm, ta có thể kiên trì được, nhất định nàng cũng sẽ kiên trì được!

Tư Không Vô Úy đột nhiên lên tiếng nói:

- Nha đầu, cả bọn chúng ta cùng nhau đi đến bây giờ không dễ dàng gì, không thể bỏ cuộc vào giờ phút này. Cố gắng chịu đựng đi, Miêu lão đệ đã tìm được biện pháp thoát khốn, sẽ rất nhanh thôi… Nàng hãy nhìn xem, thủ đoạn của lão đệ đã sắp phá được món pháp bảo này, nàng hãy kiên trì một chút nữa!

Triệu Phi cũng lên tiếng nói:

- Thích Tú Hồng, hãy cố chịu đựng, không nên cô phụ một phen tâm ý của Miêu lão đệ! Nàng yên tâm, chỉ cần lần này thoát ra ngoài, bất cứ ai trong chúng ta cũng sẽ không bỏ rơi nàng, nhất định dẫn nàng sống sót rời đi Tinh Tú Hải. Sau khi trở về chúng ta có cừu báo cừu, kẻ nào dám đẩy nàng tới Tinh Tú Hải chịu tội, chúng ta sẽ tìm kẻ đó tính sổ! Triệu Phi ta lấy thân phận một nam nhân cam đoan với nàng, nàng phải kiên trì!

- Đúng đúng!

Tư Không Vô Úy gật đầu liên tục nói:

- Nàng còn có thù chưa báo, không thể bỏ cuộc dễ dàng, không thể để cho cừu nhân tiêu dao! Không sợ đối phương có nhiều quyền cao chức trọng, chuyện báo thù cứ tính ta một phần, ta sẽ lột da sống kẻ đó!

- Thích cô nương, hãy cố chịu đựng!

Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân cũng giả vờ khích lệ một chút.

Không có biện pháp, mọi người đều mở miệng khích lệ, hai người không mở miệng tựa hồ có vẻ không nói được. Vạn nhất bởi vì không có lòng đồng tình mà chọc giận Miêu Nghị, người ta không cần dùng Huyền Âm Bảo Kính, chỉ cần bầy tiểu Đường Lang kia là thừa sức cắn chết hai người. Hai người còn chưa tới mức da cứng thịt dày rắn chắc hơn cả pháp bảo, tiểu Đường Lang kia ngay cả pháp bảo tinh hắc cũng có thể cắn được, cắn chết hai người bọn họ không đáng kể gì.

Thích Tú Hồng yếu ớt cười một tiếng, tựa hồ đã vô lực cảm tạ hảo ý mọi người, chỉ nhìn chằm chằm Miêu Nghị phía dưới nói:

- Miêu Nghị, ngươi có xem thường ta hay không?

- Không có!

Miêu Nghị lắc đầu liên tục:


- Ta không hề xem thường nàng!

Thích Tú Hồng lại nói:

- Ta sợ ngươi sẽ xem thường ta, cho rằng ta là vì có thể sống tiếp ở Tinh Tú Hải mới gởi thân cho ngươi. Ta thật sự không nghĩ như vậy, ta đối với ngươi là thật lòng. Ngươi đối với ta rất tốt, ta rất cảm động, ta mới cam tâm tình nguyện, ta muốn vĩnh viễn chung sống với ngươi. Nhưng vì lần đầu tiên quá tùy tiện, nên ta vẫn sợ ngươi xem thường ta!

Trong chớp nhoáng này, đột nhiên Miêu Nghị hiểu ra hết thảy, rốt cuộc minh bạch tại sao mỗi lần xong chuyện nàng đều cố ý giữ một khoảng cách với mình, chỉ vì sợ mình sẽ xem thường nàng, xem nàng như một nữ nhân tùy tiện.

Tim Miêu Nghị như bị đao cắt, ở đó lắc đầu lia lịa.

- Miêu Nghị, ngươi thật lòng thích ta sao?

Thanh âm của Thích Tú Hồng đột nhiên lớn hơn một chút, trong ánh mắt yếu ớt tràn đầy vẻ mong đợi sau cùng.

Nhưng vừa nói ra lời này, trong nháy mắt Miêu Nghị cảm thấy bối rối, mình có thật lòng thích nàng không???

Hắn không lừa được mình, không có!

Trong lòng hắn hiểu rõ ràng, lúc trước chỉ là hắn muốn gần gũi ân ái với Thích Tú Hồng, hoàn toàn là dục vọng về thể xác, không hề có tình cảm yêu thích thật sự trong lòng. Bất quá xong chuyện hắn vẫn bằng lòng gánh vác trách nhiệm với nàng, hắn không phải là nam nhân không chịu trách nhiệm.

Không cần giải thích gì nữa, phản ứng Miêu Nghị đã nói lên hết thảy.

Trong khoảnh khắc này, dường như Thích Tú Hồng đã hiểu ra sự thật, trong mắt lóe lên vẻ buồn bã vô cùng, hốc mắt dần dần tuôn ra nước mắt nhẹ nhàng theo gò má tuột xuống, cặp mắt từ từ nhắm lại, đầu đột nhiên gục xuống, không còn hơi thở.

Hai giọt lệ trong suốt rơi trúng vào mặt Miêu Nghị phía dưới, khiến cho hắn giật mình kinh hãi nhìn lên, trong mắt tràn đầy hoảng sợ...

Hai giọt nước mắt nhỏ xuống rất nhanh bị khí yêu sát ăn mòn, tiêu hóa thành hư vô.

- Tú Hồng!

Giọng Miêu Nghị kêu lên run rẩy, nhưng Thích Tú Hồng không có phản ứng gì.

Triệu Phi, Tư Không Vô Úy nhanh chóng cách không điều tra thân thể Thích Tú Hồng vô lực treo ở phía trên.

Trong chốc lát, hai người lại im lặng thu hồi pháp lực, Tư Không Vô Úy thở dài thật sâu một tiếng:

- Lão đệ, hãy bớt bi ai!

Một câu trấn an khuyên lơn như vậy đã tuyên bố kết cục của Thích Tú Hồng.

Xích sắt trói tay Miêu Nghị chợt kêu lên loảng xoảng mấy tiếng, mười ngón tay nắm chặt lại mở ra, trong nháy mắt tia máu tràn ngập cặp mắt Miêu Nghị nhìn chằm chằm phía trên, toàn thân đang dùng sức giãy giụa, nhưng cũng không thể thoát khỏi trói buộc.

Hắn muốn cứu nàng, hắn biết nếu công pháp tu luyện của mình có thể hóa giải khí yêu sát, vậy cũng có thể hóa giải giúp Thích Tú Hồng giống như hóa giải khí âm sát.

Hắn biết lúc này còn một tia hy vọng cuối cùng, nếu như có thể kịp thời hóa giải khí yêu sát trong cơ thể Thích Tú Hồng, sau đó lấy tiên thảo Tinh Hoa cứu, hoàn toàn còn có thể cứu nàng sống lại, dù sao cũng chỉ vừa mới tắt thở.