Hai nữ tử này không phải người khác, chính là huyền nữ thủ hộ Phụng tộc mà Miêu Nghị mới ra từ Thái cổ tử địa, vì đại chiến lần này, thực sự là Miêu Nghị đã động dụng hết thảy tài nguyên có thể chuẩn bị được, nó thể thấy mức độ coi trọng tới nhường nào.
Người khác không biết Miêu Nghị ngầm truyền âm nói gì với hai nữ tự này, sau cùng chỉ thấy Hắc Thán cùng hai nữ lui ra khỏi chiến trận, từ phía hậu phương chiến trận tấn tốc triệt ly trốn vào trong tinh không mênh mang.
Liếc mắt nhìn chiến cuộc, Miêu Nghị lại lấy ra tinh linh...
Nhân mã do Thanh Nguyệt đai lĩnh đang hành quân như gió sâu trong tinh không bỗng dừng lại, sau khi Thanh Nguyệt thả xuống tinh linh lại cùng thượng nghị qua với Dương Triệu Thanh, để Nghiêm Tiểu lĩnh một tỷ đại quân tấn tốc theo đường cũ lộn ngược mà về...
- Lão thất phu!
Trong long liễn, Thanh chủ tức tối giậm chân, lại khẩn cấp liên hệ thuộc cấp của Phá Quân, nhưng mà có liên hệ được cũng vô dụng, đã bị quân địch gấp mình mấy chục lần vây khốn, quyền chủ động trên chiến trường hoàn toàn nắm giữ trên tay đối phương, thuộc cấp của Phá Quân lại có thể làm được cái gì?
Hắn lập tức gọi Phật chủ đi qua, kể lại đầu đuôi tình hình, tỏ ý muốn đi cứu viện.
Phật chủ mặt đen lại, nói:
- Người mù cũng có thể nhìn ra đây là kế dụ địch, không thể đi!
Thanh chủ:
- Có lẽ là Ngưu Hữu Đức cố ý tung hỏa mù, nói không chừng đại quân chủ lực ở ngay bên cạnh hắn.
Phật chủ trầm giọng nói:
- Lão nhị, vì một nữ nhân mà ngươi váng đầu đến thế ư? Cho dù ngươi đi, Ngưu Hữu Đức lấy cớ tâm tình vô tâm, chờ ngươi chạy tới, còn có thể cứu nổi sao? Ngưu Hữu Đức chơi chiêu này, không biết bên kia còn bố trí bẫy rập gì nữa, giống như Phá Quân đã nói, chúng ta há có thể để Ngưu Hữu Đức dắt mũi? Đã đến cái bước này, thì không thể tiếp tục cho Ngưu Hữu Đức cơ hội phân mà phá chi, tất phải tận nhanh chạy tới hội hợp cùng Quảng Lệnh Công, nghĩ cách khống chế được Quảng Lệnh Công cái đã!
Thanh chủ banh mặt lại, nói:
- Không liên quan gì đến nữ nhân cả, Phá Quân là tay chân của trẫm, trẫm đâu thể thấy chết mà không cứu?
Phật chi tay bấm niệm châu, chăm chăm nhìn hắn, tức giận nói:
- Ngươi còn có mặt mũi nói hắn là tay chân của ngươi? Nếu không phải ngươi vì tư dục bản thân, bỏ mặc đại cục, để Phá Quân hộ tống nữ nhân nữa, Phá Quân đầu thể sa vào tuyệt cảnh như thế? Hơn ngàn vạn nhân mã chỉ vì một ý niệm sai lầm của ngươi mà phải chết không có chỗ chôn! Đừng nói ta ngăn ngươi, ngươi hỏi hỏi bọn họ, ngươi hỏi hỏi nhân mã dưới tay người, hỏi hỏi xem bọn họ có đáp ứng để người đi hay không?
Vừa nói tay vừa chỉ đảm người Thượng Quan Thanh đứng cạnh đó, Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên nhíu mày không nói, đó cũng đã là thái độ.
Vu Khúc trầm mặc một lúc mới từ từ nói:
- Bệ hạ, Phá Quân đã sinh tử ý! Tính tình Phá Quân thế nào chắc bệ hạ cũng biết, hắn sẽ không cho bệ hạ cơ hội cứu nương nương đâu. Bệ hạ không đi, nương nương có lẽ còn có cơ hội giữ được mạng sống, nếu bệ hạ đi, Phá Quân phải giết nương nương!
Thanh chủ chậm rãi nhắm mắt, vừa nghĩ tới tình cảnh hiện nay của Chiến Như Ý, lòng hắn như đao cắt, không chỉ là bởi Chiến Như Ý, mà còn bởi Ngưu Hữu Đức đã giết ở một nhi tử của hắn, bây giờ lại thêm cốt nhục trong bụng Chiến Như Ý, nghĩ đến đây, hai quyền nắm chặt, khắp người tràn ra một cỗ khí tức tàn nhẫn, cuối cùng mắt hé mở ra, cắn răng nghiến lợi nói:
- Ngưu Hữu Đức, sớm muộn trẫm phải xé ngươi thành nghìn mãnh!
Có một ít quyết định, khi phải làm ra, rất gian nan, rất thống khổ...
Thiên Nhãn quan sát thấy nhân mã Thanh, Phật không có vẻ gì là muốn dừng lại, Miêu Nghị biết lần này mình cược sai rồi, biết tâm chín phần mươi là Thanh chủ đã vứt bỏ Phá Quân cùng Chiến Như Ý, mặt không biểu tình hạ lệnh nói:
- Phá Quân, Chiến Như Ý, tận lượng bắt sống!
Câu này không khác với hạ lệnh tận nhanh kết thúc chiến đấu, tùy theo một tiếng mệnh lệnh của chủ tướng, vây công đại quân lộ ra càng nhiều Phá pháp cung, vô số lưu quang cuồng bạo bắn ra.
Phá Quân xách chiến đao trong tay, chứng kiến huynh đệ thủ hạ bắt đầu từng mảng từng mảng đổ gục xuống, hai mắt như muốn nứt ra, hắn biết mình cũng sắp đi đến điểm cuối của sinh mạng rồi.
Chiến Như Ý ươn lên bụng bầu, bộ ngực phập phồng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chiến trường chém giết tan khốc kịch liệt với quy mô lớn như thế, đôi mắt tròn to sáng ngời không nháy lấy một cái, năm ngón xiết chặt cây thương trong tay...
Miêu Nghị lại lấy ra tinh linh liên hệ Diêm Tu.
Để Vệ Khu thông tri thám tử Hạ Hầu gia cài cắm trong giám sát tã bộ mật báo tin tức cho Tư Mã Vấn Thiên, kiếm chỉ Thượng Quan Thanh.
Để Vệ Khu thống trị Hạ Hầu gia, một khi chiến loạn xảy ra, lập tức thừa cơ liên hệ nhân thủ cài cắm trong nội bộ cận về quân tiến hành quấy rối, kiềm chế đại quân Thanh, Phật đi đến.
Để Vệ Khu thông trị Hạ Hầu gia, lệnh nhân thủ cài cắm dưới tay Quang Lệnh Công hướng Quang Lệnh Công tố giác Lạc Mãng.
Sau một chuỗi an bài, Miêu Nghị lại trực tiếp liên hệ với Lạc Mãng, hỏi: Lạc soái suy xét như thế nào rồi?
Lạc Mãng: Ngưu vương gia, ta suy xét thế nào chắc ngươi cũng biết, cần gì phải hỏi thêm, chờ ngươi làm được, ta tự nhiên dễ nói.
Cho dù Miêu Nghị đã xưng đế, nhưng tạm thời hắn vẫn không có y đổi giọng, mà Miêu Nghị sớm đã liên hệ qua vơi hắn, để hắn soái lĩnh nhân mã dưới tay trở cờ, giúp đối phương nằm xuống Quảng Lệnh Công. Nhưng đối với Lạc Mãng mà nói, giao tình thì giao tình, chuyện nào phải ra chuyện đó, há có thể vì một câu nói của Miêu Nghị hắn liền soái lĩnh nhân mã lật bàn với Quảng Lệnh Công? Hắn phai suy xét cho lợi ích của bản thân, còn có lợi ích của đông đúc huynh đệ dưới tay, tính mạng cùng an nguy của nhiều huynh đệ như vậy đều đặt lên người hắn, hắn há có thể làm loạn?
Đương nhiên, hắn cũng không cự tuyệt Miêu Nghị, điều kiện là phía Miêu Nghị phải đi tới một bước nhất định cái đã, phải thật có thể ngăn được nhân mã Thanh, Phật, bằng không hắn thân ở trong đó lập tức đứng ở tuyến đầu, gặp phải nhân mã Thanh Phật cùng Quang Lệnh Công liên thủ công kích, trước khi không nhìn được khả năng chiến thắng của Miêu Nghị, làm sao hắn có thể mạo hiểm triệt để đảo hướng Miêu Nghị, cược hết lên người Miêu Nghị được?