Phi Thiên

Chương 3827: Tự bảo (2)

Thăng Mộ Tuyết vừa đánh đàn vừa khe cười trêu chọc.

Thấy hắn khí định thần nhàn như thế, Khấu Ngọc đang hoảng sợ bất an cũng có chỗ để dựa vào, cường ép chính mình, để thần thái trấn định lại.

Đúng lúc này, đại lượng nhân mã xông đến.

Một đám nhân viên ánh mắt quét loạn tứ xứ, chuẩn bị thừa cơ cướp giật đột nhiên nhìn thấy khí độ phu phụ Thăng Mộ Tuyết thong dong như thế, bộ dạng rõ ràng rất tự tin, ngược lại không dám trực tiếp làm loạn, quát một tiếng:

- Phải bọn họ hay không?

Một tên phụ nhân sợ hãi rụt rè từ mặt sau đám người đi ra, chỉ chỉ Thăng Mộ Tuyết cùng Khấu Ngọc:

- Bọn họ chính là con rễ cùng con gái Khấu Lăng Hư.

Tôn Dung lành lạnh nhìn phụ nhân kia, đây là hạ nhân Thăng phủ, mới không lâu trước đây vừa cầm xua tán phí rời đi.

Từ trong đối thoại giữa song phương liền có thể nghe ra, nhóm nhân mã này căn bản không nhận thức Thăng Mộ Tuyết cùng Khấu Ngọc, khẳng định không phải người trong phiến tinh vực này, tám chín phần mười là được phụ nhân cử báo mà đến.

Tiếng đàn im bặt mà dừng, Thăng Mộ Tuyết rất ưu nhã thu hai tay vao tay áo, coi chừng chủ tướng, có vẻ hứng thú mỉm cười hỏi:

- Người là nhân mã của bộ nào?

Chủ tướng cười lạnh nói:

- Nhân mã thanh tiễu cua Nam quân, lập tức khoanh tay chịu trói, có lẽ còn có con đường sống.

Sự trấn định của đối phương khiến trong long hắn hơi chột dạ, nói chuyện còn tính là khách khí.


- A, nhân mã Ngưu Hữu Đức, khéo lắm.

Thăng Mộ Tuyết lật tay lấy ra một khối ngọc điệp, đưa cho Tôn Dung, ra hiệu để đối phương xem xem:

- Vừa mới không lâu trước đây, Ngưu Hữu Đức còn sai người đưa một phong thủ thư cho ta, ta đang không biết nên trả lợi thế nào, xin phiền các hạ chỉ điểm một chút.

Chủ tướng kia sửng sốt, tiếp lấy ngọc điệp vừa nhìn, bên trong chẳng qua là chút hoi thăm qua lại, xác thực là có ký tên của bệ hạ, còn pháp ấn liệu có phải của bệ hạ hay không thì hắn không biết.

Sự tự tin của đối phương cộng với phong thư này, thật khiến hắn không dám khinh cử vọng động, vội vàng lấy ra tinh linh xác minh lên trên.

Tin tức xác minh tầng tầng truyền đạt đến chỗ Miêu Nghị, Miêu Nghị tự nhiên là biết gần đây mình không viết thư gì cho đối phương, được biết Thăng Mộ Tuyết ở lại trong phú đệ mà không chịu đi, rõ ràng có thể trực tiếp liên hệ với mình mà cũng không lên tiếng nhờ vả, lại làm ra trò này, rốt cuộc la có ý gì?

Hiện tại hắn cũng không có tâm tư đi suy xét việc này, nhưng thái độ ở lỳ trong phủ không chịu rời đi, mặc cho người khác xử trí của Thăng Mộ Tuyết đã rất rõ ràng, giao tình giữa hai người lại đặt ở kia, Miêu Nghị bèn trả lời, đừng có làm khó hắn!

Chủ tướng kia nhận được tin từ mặt trên, thiếu chút dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cung cung kính kính hai tay dâng ngọc điệp phụng trả:

- Mạt tướng còn có quân vụ tại thân, đã quấy rầy tiên sinh, xin được cáo lui trước!

Nói rồi quay đầu lại, hung hăng đạp lật phụ nhân kia xuống đất, vung tay gọi lại nhân mã tấn tốc lui đi.

Khấu Ngọc khe khẽ nhìn Thăng Mộ Tuyết, không biết gần đây Ngưu Hữu Đức đưa thủ thư tới vào lúc nào.

Trạch viện lại khôi phục thanh tịnh, chỉ có tiếng kêu xin tha của phụ nhân đang qùy dưới đất kia

Thăng Mộ Tuyết không thèm nhìn phụ nhân, ngón tay vỗ về lên dây đàn:

- Hảo tâm cho người tiền tài để người rời đi, nhưng ngươi... Thật cho rằng ta là Nê Bồ Tát có thể tùy tiện muốn bóp muốn nắn gì cũng được? Ta không nghĩ kết thù với ngươi, nhưng chuyện hôm nay đã thế, cho dù ta có bỏ qua ngươi, trong tâm tư ngươi cũng tất ghi hận ta.


Dứt lời, Tôn Dung đưa mắt ra hiệu cho lão thị vệ, lão thị vệ trực tiếp túm lấy cổ phụ nhân kéo đi, chỉ trong chốc lát, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu thảm, thê lương của phụ nhân.

Nơi này vừa yên tĩnh được một chút, người trong phủ lại đột nhiên đồng thời quay đầu nhìn về cùng một hướng, nơi xa ẩn ẩn có tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến.

Không lâu sau, lại có thị vệ tới báo:

- Lão gia, đám người vừa nãy đụng đến một đám người khác, bị đánh vỡ mà chạy, tựa hồ đám người khác kia đang xông tới chỗ chúng ta.

Thăng Mộ Tuyết cười khổ một tiếng, quay đầu nói với Khấu Ngọc:

- Tiếp tục đánh đàn.

Lại xoay người đi vào trong đình tử, ngồi xuống cạnh cầm án, tiếng đàn lần nữa vang lên.

Cơ hồ giống hệt như lần trước, chỉ là lần này thiếu đi người cử báo, kẻ tới là cận vệ quân cùng người của giám sát hữu bộ.

Thăng Mộ Tuyết lại chuyển ra một phong thu thư gần đây Phá Quân gửi cho hắn, mượn nó tiến lui một đợt chuẩn bị cháy nhà hôi của nữa.

Đợi người lui đi, Khấu Ngọc kinh nghi bất định hỏi:

- Thật là thủ thư của Phá Quân?

Mặt trước nói là có thư của Ngưu Hữu Đức, nàng miễn cưỡng tin, nhưng làm sao lại vừa khéo như vậy, Phá Quân cung vừa vặn gài thủ thư tới?

Thăng Mộ Tuyết khẽ lắc đầu, thủ thư của Phá Quân không dễ lưu ra ngoài, hắn cũng cậy vào phụ thân mình lúc sinh tiền từng cùng Phá Quân nhận thức, lấy thân phận vãn bối trường kỳ vấn an, đến sau Phá Quân thấy hắn không có ý đồ lợi ích gì, cũng không đưa trọng lễ, càng không cuốn vào trong lợi ích vướng mắc nào cả, thuần túy là lấy lễ văn bối hỏi thăm, lâu ngày thành quen, Phá Quân lễ nghi tính hồi đáp một phong thư, nội dung trong thư cũng là có ý để hắn an phận giữ mình.

Còn Ngưu Hữu Đức, thư tín lui tới giữa hai người không chỉ có một phong, thư tin qua lại với nhân vật lớn của các phương thế lực hắn đều giữ lại cẩn thận. Thư tín mới chỉ là thứ yếu, trọng yếu là giao tình giữa hắn cùng những người có thư tín lui tới đều không sai, không ít người gặp phải lúc khốn khó, ví như lúc Miêu Nghị bị Khấu gia lãnh đạm, hắn lại vẫn trái ý Khấu gia chủ động gặp gỡ, bởi thế vào lúc then chốt, nhưng người hắn lui tới dù không nể mặt Khấu gia cũng đều không làm khó hắn, nhiều ít đều nể chút tình diện.

Đợi hắn kể lại đại khai sự tình, Khấu Ngọc âu lo nói:

- Chỉ có thể qua nhất thời, sau này thì làm thế nào?

Có thể qua nhất thời là đủ rồi, bây giờ còn niệm chút giao tình, sau này kẻ thượng vị tự nhiên có tư thái của kẻ thắng lợi, còn cần phải làm khó bằng hữu cho người khác xem thường ư? Hiện tại không đi cầu bọn họ là bởi vì không biết trong bọn họ ai thắng ai thua, hạ chú khắp nơi chưa hẳn đã là chuyện tốt, đợi thắng thua dần rõ ràng, ta tự sẽ hạ mình đi cầu kẻ thắng lợi...

Thăng Mộ Tuyết chắp tay khẽ thở dài một tiếng, trên mặt đầy thần sắc đành chịu, dưới đại thế, hắn cũng phải cẩn thận trong cơn phong ba sóng to gió lớn.