Phi Thiên

Chương 3816: Tấn công Linh sơn (1)

Tuân mệnh!

Dương Triệu Thanh lĩnh mệnh chấp hành.

Mà Miêu Nghị thì vẫn tiếp tục không ngừng lấy Thiên Nhãn quan sát động tĩnh của nhân mã hai bên...

Trong hợp cốc thâm sơn, Diêm Tu thả xuống tinh linh, tuyên bố với đám người Kim Man, nói:

- Lập tức tấn công theo kế hoạch dự định, không được kéo dài!

Lời này vừa nói ra, đám người Hỏa Chân Quân đứng cạnh bên lập tức tinh thần khẽ rung, có người bắt đầu hoạt động cánh tay.

Lát sau một đám nhân mã xông hướng tinh không, toàn tốc tiến về vị trí Linh sơn...

Linh sơn, trong quần sơn phía hậu phương Đại Lôi tự, một định sơn phong màu đen rất dễ thấy trong quần sơn, trên núi đây là động nhan như hình tổ ong, nhiều đến đếm không xuể, chung quanh hắc sơn là vô số tháp lâm. Trong mỗi một tòa tháp, đều có một tên tăng nhân bó gối đối mặt sơn phong màu đen ngoài cửa sổ.

Mỗi một tên tăng nhân đều bó gối mà ngồi, nhắm mắt hai tay hợp mười, miệng niệm niệm có từ. Trên đỉnh chóp mỗi một tòa tháp đều luôn luôn có hắc khí toát ra, phiêu hướng đỉnh sơn phong màu đen sừng sừng ở chính giữa, từ không trung nhìn lại, giống như hang nghìn sợi tơ quấn quanh, khí trường rộng lớn tráng quan đến không nói nên lời.

Đỉnh núi màu đen thế sừng sững ở đó, từ ngày nó sừng sững hiện diện ở chỗ này, mười vạn tăng nhân trong mười vạn ngôi tháp chung quanh luân phiên trông giữ, ngày ngày đêm đêm một năm lại một năm chưa từng ngưng qua tiếng niệm kinh, có thể nói là nơi thanh kính nhất trong toàn bộ Linh sơn.

Một quần bóng người chi chi chít chít bay tới, do thủ tịch để tư của Phật chủ là Kim La dẫn đầu, tự thân dắt năm mươi vạn đệ tư Phật môn chạy tới.

Năm mươi vạn đệ tử cùng mười vạn đệ tư trong tháp nội luân phiên tụng niệm càng khiến cho tiếng tụng kinh vĩnh viễn không nghỉ.

Tự thân tổ chức rồi dẫn dắt năm mươi vạn đệ tư tháp lâm đến đây, có thể thấy sự coi trọng của Kim La đối với việc này là như thế nào.

- A di đà Phật!

Kim La mặt đối mặt với ngọn cô phong màu đen hợp mười một tiếng, tức thì lại chậm rãi mở ra hai tay, phù không làm ra tư thế như muôn ôm ấp thiền địa.

Năm mươi vạn để tự tháp lâm lập tức phân tán hướng bốn phía, dồn dập từ trời giáng xuống, rớt đất bàn tọa ở dưới từng tòa tháp, nhắm mắt hợp mười, miệng niệm niệm có từ.

Tiếng ông ông nỉ non dần dần trại rộng vô biên, cho người nghe cảm giác chấn hãm động thiên động địa, người bình thường mà xông vào chỉ sợ sẽ mất đi phương hương trong tiếng tụng kinh ông ông này.


Mười vạn tháp lâm, sợi khí đen bay lên trên mỗi một tòa đỉnh tháp dần trở nên thô tráng hơn.

Trong động nhân đếm không xuể trên đỉnh núi màu đen dần dần có phù quang toát ra, dần dần chuyển màu xám kim.

Ngay lúc này, một tên đệ tư bên người Kim La cấp báo, nói:

- Đại Phật, ngoài trời xuất hiện trăm triệu nhân mã, chính đang đánh tới hướng bên này!

Kim La mắt nhìn chằm chằm động tĩnh trên ngọn núi màu đen, đột nhiên hai mắt vừa động, ánh mắt trở nên rét lạnh nói:

- Ngăn lại, kẻ nào tự tiện xông vào Linh sơn, giết không tha!

- Tuân mệnh!

Tên đệ tử hai tay hợp mươi ứng tiếng, tấn tốc lấy ra tinh linh truyền tấn.

Tinh không, trăm triệu viện binh hiện ra trên tinh cầu có sự hiện diện của Linh sơn, bố trí trận thế, vô số Phá pháp cung nghiêm trận chờ đợi.

Nơi này chính là cấm địa Phật môn, có người tự tiên xông vào, tự nhiên là chưa kịp kề cận liền đã bị phát hiện.

Đám người Diêm Tu khẩn cấp bay tới hướng này chỉ cần mắt không mù, tự nhiên cũng nhìn thấy đại quân ngăn chặn.

Vân Ngạo Thiên quát một tiếng:

- Trên tay đối phương có nhiều Phá pháp cung như vậy, trên tay chúng ta lại mới có bao nhiêu? Cường công e rằng không được, vẫn nên đợi viện binh đến đi!

Diêm Tu âm sâm nói:

- Đã đợi không kịp, không tiếc đại giá cũng muốn cướp được trấn yêu tháp, đây là ý chí của bệ hạ!

Mục Phàm Quân hỏi:

- Xác nhận sau này viện binh sẽ tới chứ?


Diêm Tu:

- Nhanh, lập tức đến nơi rồi, hữu đô đốc Long Tín tự mình dân hai trăm triệu đại quân tới.

Mục Phàm Quân:

- Mục đích không phải là đánh bại đối phương, mục tiêu chủ yếu của chúng ta là nhắm vào Trấn yêu tháp, vậy thì không cần chú trọng chương pháp gì hết, đại quân toàn tốc xung phong, tận lực xung kích, trên trăm triệu nhân mã tản ra chạy loạn, tập quần Phá pháp cung của đối phương liền không phát huy được toàn bộ uy lực, chúng ta chỉ để ý đi cướp Trấn yêu tháp, đánh lớn thì giao cho viện quân mặt sau đi làm, mọi người cảm thấy thế nào?

m Nhi Lang giơ lên một ngón tay cái hướng Mục Phàm Quân, tan thương nói:

- Cách cua lão nương môn ngươi không sai!

Mục Phàm Quân lập tức quay đầu nộ mục nhìn tới, tựa hồ muốn chất vấn, người nói ai là lão nương môn?

- Không sai!

Những người khác cũng dồn dập gật đầu tán đồng.

Diêm Tu nhìn quanh hai bên, hỏi dò ý kiến mọi người, đối với suất quân chinh chiến, kinh nghiệm của hắn không quá nhiều, hơn nữa không ít người tại hiện trường đều là lão tướng.

Chỉ thấy Kim Man cũng gật đầu đồng ý nói:

- Cách này không sai, nhưng mà phải nhanh, phải thừa dịp đối phương còn chưa kịp thời phản ứng, lúc trận thế đại quân không cách nào kịp thời điều chỉnh thì đột nhiên ra tay, ngàn vạn không thể kéo dài, nếu không một khi để đối phương phản ứng lại, lập tức sẽ thu binh rút ra sau, quay về địa điểm mục tiêu nghiêm phòng tử thủ, thế lại thành trận công kiên, phiền toái vô cùng.

Diêm Tu lập tức nói:

- Được, cứ như vậy mà làm, động thủ!

Sát na, bóng người tầng tầng khoách trương, trăm triệu đại quân Luyện Ngục hiện thân, bay trận rồi khoái tốc xông tơi trước mặt đại quân ngăn trở.

- Giết!

Tùy theo một tiếng hạ lệnh cua các bộ Lục đạo, đại quân đột nhiên hơi loạn, một hống mà tán, như tung lưới tản ra xung loạn các nơi.

Nhân mã mười hành cung lại tính chưa lộ ra toàn bộ, Ly - Hoa, Ôn Hoàn Chân cùng với đám người Hoa Chân Quân trao đổi ánh mắt một cái, đồng thời gật gật đầu, tiếp đó tập thể xông về phía cung một phương hướng.

Thống soái viện binh bày sẵn chiến trận ngang giữa tinh không, là một trong những hộ pháp của Phật chủ, tên gọi Lam Mục, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đại chiến một trận cùng quân địch, ai ngờ đại quân Luyện Ngục canh nhiên tản ra, theo phương thức chăn dê chạy loạn khắp nơi, Lam Mục lập tức ngẩn ngươi.

Hai quân đối đầu, đại quân chém giết, hắn chưa từng gặp qua cách đánh như thế này.

Đây không phải phân tán bình thường, mà đúng là thực sự tán ra bốn phương tám hướng, không còn phận thanh chủ thứ, khắp nơi đều là người đang chạy loạn, dồn dập tránh ra chủ lực bên này, người căn bản không biết nên đi ngăn phía nào.

Đám Phật tướng hai bên cũng ngần ngươi, dồn dập quay đầu nhìn Lam Mục, tựa như đang hỏi, đánh thế nào?