Phi Thiên

Chương 3803: Nhất thương bạch sát (2)

Thanh Nguyệt nhíu mày, lắc lắc đầu, không nói gì thêm, đương sơ lúc bồi luyện, vương gia dùng không phải một chiêu này, nàng cũng không biết một chiều này là Miêu Nghị được truyền thừa từ ai, nếu vương gia đã không muốn đương chúng bạo lộ bối cảnh sự thừa, nàng cũng không tiện nói thêm cái gì.

- Vương gia...

Trong thân quân Khấu Lăng Hư có người bị thiết một tiếng.

Cũng có người bị thanh rống giận:

- Bắn tên!

Trong sát na, không biết bao nhiêu ngươi bên phía Nam sợ đến hồn phi phách tán.

Phanh phanh phanh! Lưu quang gấp gáp từ trong trận doanh thân quân Khấu Lăng Hư bắn ra, như cuồng phong loạn vụ bắn về phía Miêu Nghị.

Vân Tri Thu kinh hai đến bụm miệng lại, nhay mắt lệ nóng tràn mi mà ra, khoảng cách thế này, không người nào có thể cứu được Miêu Nghị, mà trước đó Miêu Nghị đã hái xuống tất cả vật phẩm trữ vật trên người, đã không có thứ gì làm phòng ngự cả.

Nhưng chớp mắt Vân Tri Thu lại trưng to mắt.

Miêu Nghi cúi đầu bay giữa tinh không, đột nhiên vung tay đẩy ra một chưởng, một trận ba quang sáng loang phán dũng mà ra, lại như liệt diễm vô hình, liên tục được phong thích đi ra.

Lưu quang lũ lượt gấp gáp phóng tới hiện hình, liên miên không ngừng đả kích lên một mảnh ba quang dày như tấm chắn, hiển như thực chất, không có phong ngự cứng đối chứng nào cả, ba quang điệt đãng phập phồng, dư ba chấn rung đến bộ vị thủ chương Miêu Nghị thì uy lực đã không còn lớn nữa rồi.

Lưu Tinh tiễn gấp gáp cuồng oanh mà ra khó mà thương đến Miêu Nghị mảy may, khiến nhân mã trong trận doanh song phương đều nhìn đến ngẩn người, thế này cũng được?

Ai cũng chấn kinh bơi thực lực cường hãn của Thiên vương chưởng lệnh Nam!

- Bạch chủ!

Đằng Phi thì thào một tiếng, chầm chậm quay đầu nhìn hướng Thanh Nguyệt đang một bên, nãy giơ đều không cảm thấy kỳ quái với nhưng chuyện vừa xảy ra, cuối cùng đã hiểu ra thứ gì đó.

- Bạch chủ!


Thành Thái Trạch tay cầm song chùy đưng trước Chấn thiên cổ sững sờ lẩm bẩm.

Nương theo trận trận lực phản chấn dập dờn mà đến, Miêu Nghị tấn tốc kéo lên ba quang lui ra sau, quay trở về trong trận doanh của mình. Không phải hắn sợ cái gì, mà là chiêu trước đó tiêu hao pháp lực quá lợi hại, trước mắt hắn không thể duy trì ngăn cản quá lâu.

Ba quang gợn song bàng bạc được phóng thích ra cũng theo đó thu vao thể nội.

Hắn vừa về đến nơi, thuẫn bài hai bên tấn tốc bước lên hộ trước trận tiền.

Tướng lĩnh chỉ huy bên này lập tức hạ lệnh tiến công, Miêu Nghị gầm lên một tiếng:

- Đều dừng tay cho ta! Khấu Lăng Hư đã bại, bây giơ nếu các ngươi dừng tay đầu hàng, bản vương có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu dám tái phạm, bản vương tất sẽ giết các ngươi không còn mảnh giáp!

Mưa tên dần dần giảm bợt, cuối cùng dừng hẳn, trong trận doanh Bắc quân có người che mặt mà khóc...

Một đoàn nhân mã lao nhanh giữa tinh không, tọa giá cua Phật chủ là hai con cự long kéo theo một ngôi chùa miếu nhỏ, Thanh Chủ không ngồi trên long liễn của mình, mà ở trên long liễn của Phật chủ.

Nguyên nhân rất đơn giản, trước mắt tư hiện trạng tinh bạo các nơi, con đường tin tức của phía Thanh Chủ đa bị tổn hại nghiêm trọng, không bằng được Phật chủ bên này, tới đây cũng là vì để kịp thời theo dõi tin tức chiến trường.

Khi được biết Ngưu Hữu Đức một chiêu đánh bại Khấu Lăng Hư, hai người Thanh Phật bó gối ngồi đối diện nhau đều sa vào trầm mặc.

Thanh Chủ hỏi:

- Người nghe nói qua người nào sử dụng chiêu này chưa?

Phật chủ khẽ lắc đầu, thần tình có phần ngưng trọng.

Lập tức đệ tử mặt dưới lần nữa truyền đến trường cảnh Ngưu Hữu Đức chống đỡ Lưu Tinh tiên quần công, hai người Thanh, Phật bốn mắt nhìn nhau.

Phật chủ trầm giọng nói:


- Là người của Bạch lão tam! Hắn nhậm chức trong cảnh nội Thiên Đình của người nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi không phát hiện một điểm manh mối nào?

Nếu thật là Bạch lão tam thiết cục, hắn có ý giấu diếm, cho tới hôm nay mới hiển lộ, tự nhiên khó mà phát hiện...

Thanh Chủ nghiêng đầu nhìn hướng tinh không ngoài cửa, nỉ non nói:

- Bạch lão tam đã trở về ư?

Phật chủ động đi lên, nói:

- Hiện tại trên tay đối phương lại có thêm hai ba tỷ nhân mã, gần tám tỷ đại quân, còn có đại lượng Phá pháp cung trong tay, chính diện cứng đối cứng thì khả năng thắng rất thấp, người phải nghĩ cách thuyết phục Quảng Lệnh Công đảo hướng bên này của chúng ta!

Thanh Chủ khẽ gật đầu, cũng đưng lên theo:

- Hiện giờ các phương đang tập kết nhân mã, thủ vệ tại các tinh môn cơ hồ không có, đệ tư Phật môn phân tán ở các nơi trong thiên hạ của người có thể yên tâm tập kết, hẳn còn có thể tập trung ra một tỷ rưỡi nhân mã có thể chinh chiến?

Phật chủ quay đầu nói vơi đệ tự đi theo:

- Thông tri xuống dưới!

Đệ tư kia hai tay hợp mươi khom người nói:

- Tuân mệnh!

Chém giết quy mô càng lớn, tử thương càng nhiều, đây là chuyện khó mà ngăn ngừa, tuy thời gian giao chiến giữa nhân mã sơ bộ Miêu Nghị cùng nhân mã sơ bộ Khấu Lăng Hư không dài, chiến tổn song phương cộng lại vẫn đạt tới quy mô ba trăm triệu, thống kê số ngươi thặng dư còn lại khoảng bảy tỷ tạm.

Nhưng đây không phải điều Vân Tri Thu quan tâm, Vân Tri Thu tức giận, quay đầu sang một bên ra nước mắt, đạo lý tình thế bức bách phải làm như vậy nàng có thể hiểu được, lại vẫn cứ không muốn nói chuyện.

Miêu Nghị ở bên ôn tồn khuyên nhủ, ngoan ngoan nhận lỗi cũng vô dụng, Vân Tri Thu cứ không để ý đến hắn, chuyên xảy ra trước đó thiếu chút khiến nàng bị hù chết, cho dù hữu kinh vô hiểm, nhưng đến hiện tại nàng vẫn không muốn nói gì cả.

Lúc này, Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch nối áo mà tới, song song chắp tay kiến lễ, đưa mắt ra hiệu cho nhau một cái, Thành Thái Trạch hỏi:

- Vương gia, không biết bước tiếp theo tính thế nào?

Miêu Nghị nhìn nhìn Vân Tri Thu đang quay lưng với mình, chỉ đành tạm để một bên, đối mặt với hai người, cười nhạt nói:

- Bước tiếp theo tự nhiên là Quảng Lệnh Công, giải quyết xong hậu hoạn này, chính là lúc quyết chiến cùng Thanh, Phật!

Đằng Phi nói:

- Thuộc hạ cho là trước mắt vương gia còn có một chuyện càng trọng yếu cần phải xử lý trước.