Đằng Phi thiếu chút muốn mắng mẹ nọ, nhịn không được chế nhạo nói:
- Ý ngươi là nói Khấu Lăng Hư không phải đối thủ của người?
Thanh Nguyệt bổ sung một câu:
- Ta cùng Long Tín liên thủ mã vẫn không đỡ được một chiêu của vương gia!
Đằng Phi sững sờ không nói, hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không.
Bên kia, Dương Khánh nhìn hướng Dương Triệu Thanh từ đầu tới cuối vẫn khí định thần nhàn, hỏi:
- Hình như ngươi có vẻ không hề lo lắng?
Dương Triệu Thanh hờ hững nói:
- Không có gì để lo cả, cứng đối cứng, Khấu Lăng Hư không phải đối thủ của vương gia.
Dương Khánh kinh ngạc:
- Sao lại nói thế?
Dương Triệu Thanh chỉ đáp một câu:
- Ta thấy qua vương gia giao thủ cùng Thanh Nguyệt, Long Tín.
Dương Khánh nhíu mày, thấy hắn tự tin như thế, cũng lại không hỏi nhiều, chẳng qua vẫn truyền âm nhắc nhở nói:
- Còn là nên mời vương phi đi ra, mọi việc đều có khả năng xảy ra, nhỡ có gì bất trắc, nếu nói còn có ai có thể trấn được trường diện, cũng chỉ có vương phi mới có uy tín kia, chí ít sẽ không khiến Nam quân tán.
Dương Triệu Thanh trầm mặc một lúc, nghĩ nghĩ thì cũng phải, nhỡ xảy ra chuyện, đúng là chỉ có Vân Tri Thu mới trấn được, ít nhất không ít tướng lĩnh đều sẽ nghe Vân Tri Thu, ví như Thanh Nguyệt chẳng hạn, sẽ không khiến trường diện nháy mắt mất đi khống chế.
Rất nhanh Vân Tri Thu liền lộ diện, vừa thấy tình hình hiện trường, lập tức hỏi:
- Chuyện gì?
Dương Triệu Thanh tấn tốc kể lại đại khái sự tình.
Vân Tri Thu nổi giận:
- Các ngươi hồ đồ, vì sao không ngăn vương gia lại, ai biết Khấu Lăng Hư liệu có giở trò hay không?
Nhưng nàng cũng biết, việc đến nước này, đã khó mà vãn hồi, bây giờ không khả năng gọi lại Miêu Nghị, Miêu Nghị cũng sẽ không trở về, ai khuyên cũng vô dụng.
Thấy Dương Triệu Thanh cùng Dương Khánh đều cúi đầu, lập tức coi chừng Dương Khánh lành lạnh nói:
- Ta không quản các người nghĩ ra cách gi, tóm lại ắt phải bảo đảm vương gia an toàn, nếu vương gia xảy ra chuyện gì ngoài y, ta phải tìm mấy cái đầu ra để chịu trách nhiệm!
Dương Khánh ngẩng đầu, cảm thụ được sát ý đầm đậm trong mắt Vân Tri Thu, khiến ngươi không rét mà run, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, hai phu thê này thủy chung khó mà hoàn toàn tin tưởng hắn, nghe ý Vân Tri Thu, thì cái đầu phải chịu trách nhiệm sợ là chính hắn.
Hắn có thể hiểu được suy nghĩ trong đầu Vân Tri Thu, một ít hành vi của hắn muốn đưa Vân Tri Thu vào chỗ chết, sở dĩ Vân Tri Thu chịu khoan dung là bởi có Miêu Nghị, một khi Miêu Nghị không còn, bên này liền không kiềm chế được Tần Vi Vi, tự nhiên cũng kiềm chế không được Dương Khánh hắn, sợ là Vân Tri Thu sẽ lập tức hạ sát thủ với hắn.
Đừng nhìn hiện tại hắn ở bên người Miêu Nghị rất được trọng dụng, kỳ thực đều là giả, nơi này không có nhân mã nào nghe hắn điều khiển cả, chỉ cần Vân Tri Thu hạ lệnh một tiếng, chính mình lập tức chết không có chỗ chôn.
Hắn cũng biết mọi thứ đều là bản thân tự làm tự chịu, đều bởi chuyện năm đó bại lộ mà ra.
Chuyện lần đo đến nay hắn vẫn không nghĩ thông sơ hở ở đâu, kế hoạch hoàn hảo như thế, làm sao Mục Phàm Quân lại bỏ qua Vân Tri Thu không giết, thật sự là không đạo lý, chẳng lẽ trên đời này thật có cái gọi là vận mệnh? Mệnh - Vân Tri Thu này chú định là mẫu nghi thiên hạ?
- Có thể để mặt dưới làm tốt chuẩn bị, một khi phát hiện bất ổn, không cần giữ lợi gì hết, lập tức giết đi lên!
Dương Khánh mở miệng đưa ra một biện pháp bất đắc dĩ.
Vân Tri Thu quyết đoán nói:
- Chuẩn, an toàn cua vương gia là ưu tiên hàng đầu, nhưng cái khác đều là thứ yếu, cứ làm như thế!
Nói rồi nghiêng đầu ra hiệu cho Dương Triệu Thanh.
Dương Triệu Thanh gật đầu lĩnh mệnh, ngầm phân phó xuống dưới, để chư tướng làm tốt chuẩn bị.
Giữa trận tiền hai bên, khí thế Miêu Nghị cùng Khấu Lăng Hư dần dần tích súc tới định phong, không khí hết sức săng thẳng, tất cả mọi người đều đang coi chừng, tâm huyền banh lên.
Một cỗ thi thể nhè nhẹ bay tới, bay qua giữa hai người.
Ngay sát na tầm nhìn Miêu Nghị bị cách trở, Khấu Lăng Hư cuối cùng động, thân hình hoảng ra hư ảnh, chợp mắt chợt tan biến.
Cũng trong sát na này, thanh thương trong tay Miêu Nghị vạch ra hư ảnh, nháy mắt đầu thương sắc bén châm đốt ra một qua cầu đen xoay tròn bằng nắm tay đâm ra.
Oanh! Tiếng nổ vang vượt qua cả tiếng ầm ầm của Chấn thiên cổ.
Thi thể bay qua nháy mắt hóa thanh phấn vụn, Khấu Lăng Hư hiện hình, đầu thương hai người đụng vào nhau.
Trong sát na này, hai người cứng đối chứng một kích, cơ hồ đồng thời chấn bay ngược ra sau.
Khấu Lăng Hư bị chấn bay vài chục trượng, Miêu Nghị cũng cơ hồ bị đánh bay ngược về chiến trận bên mình.
Khấu Lăng Hư hơi ngạc nhiên nhìn lại, không ngờ tu vi Miêu Nghị dám cứng đối cứng với mình, không ngờ con ngăn được, mà lại chấn cho thủ chưởng mình có phần phát tế, đây là điều khiến gia hỏa này tự tin dám giao thủ với mình ư?
Lớp phấn che trên mi tâm Miêu Nghị không chịu được xung kích bị bóc ra, lộ ra hình xăm hoa diễm màu vàng nhạt giữa mi tâm. Cánh tay cầm thương của hắn hơi khẽ run rẩy, lông gai chiến giáp trên người nhất tề cong ra sau, giống như bị cuồng phong thổi không ngừng, dư ba pháp lực tản ra cũng như cuồng phong thổi hướng chiến trận sau người.
Trong phế phủ càng là bị chấn cho phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm), như muốn thổ huyết.
Tu vị Khấu Lăng Hư cường hãn vượt qua tưởng tượng của Miêu Nghị, cũng chính bởi chưa từng giao thủ cùng tu sĩ có thực lực như Khấu Lăng Hư, muôn trắc thử sâu cạn một chút, mới dùng phương thức cứng đối cứng này, đón hắn ra tay vừa nãy chính là một kích toàn lực, lại rõ ràng nằm ở hạ phong.
Chỉ bằng một chiều này, mặc ai đều nhìn ra tu vị Miêu Nghị không bằng Khấu Lăng Hư, nhưng có thể ngay mặt cứng đối cứng như thế, quả thật khiến không ít người kính trọng vài phần.
Uy vũ! Uy vũ...
Trên dưới Bắc quân phát ra từng trận hoan hô.
Nam quần bên này lại trầm mặc lo lắng, Vân Tri Thu âu lo truyền âm nói:
- Ngưu Nhị, thôi đi!
Miêu Nghị căn bản không thèm để ý, thậm chí không nghĩ Vân Tri Thu đi ra từ lúc nào, đè xuống cơn lật chồm trong thể nội, phẫn nộ quát:
- Đến đây! Lại lách mình xông tới.