Phi Thiên

Chương 3784: Chiến hay là hàng? (1)

Hỏa Chân Quân thả xuống tinh linh, buồn bực lắc đầu nói:

- Bạch nương tử khó

Lại hỏi Ngô Trường:

- Ngươi xác nhận vừa rồi người có liên hệ được?

Ngô Trường trưng mắt nói:

- Ngươi cho ta ngu ư?

m Nhi Lang thả xuống tinh linh rồi nói:

- Bạch gia nói hắn cũng không rõ ràng tình hình của Bạch nương tử, còn Thận Mê, đã bị Bạch gia xử lý rồi.

Lúc này, Ly Hoa lãnh băng băng nói:

- Mấy lão yêu quái các ngươi bận xong chưa? Không đi thì chúng ta đi trước.

Ánh mắt ba người khẽ đụng vào nhau, tiếp đó cũng đồng thời quay đầu, dị khẩu đồng thanh nói với nàng:

- Oán phụ!

Ly Hoa lập tức đột nhiên giận dữ, chỉ vào bọn họ kiều quát một tiếng:

- Các ngươi nói lại lần nữa thư xem!

Ba người lập tức làm như cái gì cũng không xảy ra, người vung tay, ta vung tay, hắn cũng vung tay:

- Đi đi.

Ly Hoa rõ ràng con muốn trút giận, mấy vị cung chủ khác lập tức đi qua ngăn trở.


Ôn Hoàn Chân một mặt hòa khí làm người hoà giải:

- Ly Hoa, quên đi, chính sự mới quan trọng!

Ly Hoa khẽ vung tay áo, lách mình bay hướng tinh không, đám người vội bay theo gót, ba lão yêu quái cũng hòa vào mặt sau...

- Vương gia, thám tử báo lên, nói Thanh Chủ cùng Phật chủ đều suất lĩnh nhân mã tiến vào cảnh nội Đông quân.

Huyên lệ tinh không, Dương Triệu Thanh đứng trên đầu hắc long hung tợn thả xuống tinh linh trong tay, bẩm báo với Miêu Nghi ngồi tựa trên sưng hắc long.

Miêu Nghị gật gật đầu, tỏ y đã biết.

Thành Thái Trạch nói:

- Chúng ta đã trốn vào phiến tinh vực chưa biết nay, dù bọn họ co tới cũng tìm không được chúng ta!

Dương Triệu Thanh lại nhắc thêm một câu:

- Phía Khấu Lăng Hư chưa hề có động tác gì ngăn trở một tỷ ba đại quân của Phật chủ, trực tiếp tha bọn họ đi qua.

Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng:

- Đều muốn xem ta cùng bọn họ giết thành lưỡng bại câu thương lại nhao ra kiếm tiện nghi.

Tiền phương bay tới một tên tướng lĩnh, dâng lên một viên Nguyên lục châu cho Miêu Nghị:

Vương gia, lại tìm được một viên, lộ tuyến hẳn là không sai.

Miêu Nghị:

- Tiếp tục! Nhìn thấy có Nguyên lục châu tàn khuyết lập tức giảm tốc, không được tiếp tục liều lĩnh xông về phía trước.


- Tuân mệnh!

Tên tướng lĩnh kia lĩnh mệnh mà đi.

Thanh Thai Trạch tận mắt nhìn thấy ngấm ngầm lắc đầu, ai thán giùm cho Đằng Phi, mặt dưới có gian tế như vậy, chết lúc nào cũng không biết, Hạ Hầu gia nay đúng thật là khiến người không thể đề phòng, không biết trong nhân mã tâm phục dưới tay mình liệu có gian tế Hạ Hầu gia hay không.

Chân chính khiến hắn cảm khái chính là, sớm biết như thế, hai người thiếu chút đấu đến người chết ta sống còn có nghĩa lý gì?

Trên một đường, thuận theo ký hiệu tìm được hơn một ngàn viên Nguyện Lực châu, đội ngũ đi trước mới giảm bớt tốc độ, một viên Nguyện lực châu có vết tích phá tổn được đưa đến trên tay Miêu Nghị.

Lục nhận mã do tham tiền phương lại đưa tới một viên Nguyện lực châu khuyết tổn hơn nữa, Miêu Nghị đưa tay, ngưng lại nhân mã đi trước.

Trên tay Miêu Nghị lấy ra một khối ngọc điệp, đóng lại hai mắt, đạo hồng văn dựng đưng trên mi tâm chầm chậm mở ra một khe hở, tiếp đó đột nhiên mở ra, con mắt thứ ba đột nhiên bắn ra một đạo quang trụ lộng lẫy, nhìn hướng tinh không trước mặt.

Đám người Thành Thái Trạch không biết là chuyện gì, cả kinh không thôi, đa phần bộ hạ của Miêu Nghị cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vương gia có thần thông như thế, từng người kinh nghị bất định.

Dương Khánh thầm than một tiếng, Đằng Phi muốn trốn khỏi kiếp nhận, hắn đều có thể tưởng tượng ra được, nếu gần gần là bên người ra gian tế thì chưa hẳn đã có thể vây chặt Đằng Phi, Đằng Phi khẳng định sẽ bố trí ám tiêu xung quanh vị trí ẩn thân, một khi phát hiện khả nghi, khẳng định sẽ tiếp tục tháo chạy, trong tinh không chưa biết nay bọn hắn rất khó nắm chặt được đối phương, khăng khăng lại đụng phải đối thủ là người khai Thiên Nhãn như Miêu Nghị, thế con làm sao chơi?

Tuy Dương Khánh không biết có một số thư Miêu Nghị giành được được bằng cách nào, nhưng có thể đoán ra là ai đang lặng không tiếng thở tăng thêm tiền vốn cho Miêu Nghị.

Bằng tu vi hiện nay của Miêu Nghị, thi triển Thiện Nhân đã không con phí lực, cộng với cự ly không tính quá xa, lại có phương hướng dẫn đường, Thiên Nhãn rất nhanh khóa định địa điểm đám người Đằng Phi đang ẩn thận, trong hạp cốc tại một khối tinh cầu hoang vu, ngay cả bên người Đằng Phi đứng bao nhiêu người đều nhịn được rõ ràng.

Thiên Nhãn hơi lệch, bắt đầu đánh giá tinh không chung quanh, hắn biết tám chín phần mươi Đằng Phi sẽ bố trí thám tử quanh đây, nhưng đó không phải là thư hắn muốn tìm, hắn muốn tìm là tọa tiêu tinh tượng chung quanh, vừa tìm vừa làm phép hạ ký hiệu vao ngọc diệp trong tay.

Sau khi chuẩn bị hoàn tất, quang trụ giữa mi tâm vừa thu lại, Thiên Nhãn liền khép kín, xoay người phiêu ở tinh không, triệu tập tương linh tác chiến của các bộ đi qua, phân phát tọa tiêu của mấy cái phương hướng cho mỗi người, giảng giai rõ ràng rồi dặn dò nói:

Vì sợ bị tham tư địch phương phát hiện, khu vực đi vong khá xa, nhớ kỹ, sau khi nhận được mệnh lệnh lập tức toàn tốc đuổi tới điểm trung tâm hợp vây, ngăn ngừa Đằng Phi trốn thoát, đi đi, lập tức chấp hành!

- Tuân mệnh!

Chư tướng chắp tay lĩnh mệnh, tiếp đó đầu lĩnh nhân thủ chia làm bốn phương hướng trên dưới trái phải vòng đi.

Người phân năm lộ mà đi, có một lộ còn phải quấn đến sau lưng mục tiêu.

Những người này vừa xuất phát, Thiên Nhan trên mi tâm Miêu Nghị lần nữa được bóc mở, quan sát hương đi của năm lộ nhân mã, thỉnh thoảng còn quan sát phản ứng của đám người Đằng Phi trong hạp cốc, để tiện xem thư liệu đám người Đằng Phi có phát giác gì không.

Nhân viên ở bên cạnh hắn đều vẫn duy trì yên lặng, khi thì quan sát tiền phương, khi thì len lén đánh giá Thiên Nhan của Miêu Nghị.

Đợi hồi lâu, cuối cùng năm đạo nhân mã đã co tin tức phản hồi, Thanh Nguyệt bẩm báo nói:

- Vương gia, đều chuẩn bị ổn rồi.