Phi Thiên

Chương 3782: Bạch nương tử (1)

Thanh Chủ hung hăng nhìn chằm chằm Thượng Quan Thanh, kẻ sau vội vàng lấy ra tinh linh khởi dụng một cỗ thế lực khác trong nội bộ Quần Anh hội.

Cao Quán tiếp tục bẩm báo nói:

- Bệ hạ, theo tin tức tư thám tử mặt dưới bao lên, có lẽ Ngưu Hữu Đức đã suất lĩnh đại quân ly khai cảnh nội Nam quân, tiến vào cảnh nội Đông quân.

- Ly khai cảnh nội Nam quân?

Thanh Chủ nghi hoặc một tiếng, lập tức hơi nhíu may, lấy ra một chiếc tinh linh, truyền tấn cho Đằng Phi, trực tiếp liên hệ với đối phương.

Dụng ý của Đằng Phi rất đơn giản, Ngưu Hữu Đức không để hắn dễ qua, hắn cũng không muốn để Ngưu Hữu Đức dễ qua, hướng Thanh Chủ thông cáo tin tức, nói Ngưu Hữu Đức muốn tấn công hắn, xin được cầu viện!

Sau khi thả xuống tinh linh, ánh mắt Thanh Chủ quét qua chúng nhân, trầm giọng nói:

Ngưu Hữu Đức đích xác đã tiến vào cảnh nội Đông quân, muốn tấn công Đằng Phi!

Chúng nhân đối mặt nhìn nhau, Vu Khúc hỏi:

- Vì sao hắn phải tấn công Đằng Phi?


Thanh Chủ:

- Bởi Đằng Phi không chịu nghe mấy nhà khác xuất binh chi viện Khấu Lăng Hư đối phó nhân mã của Phật lão đại, Ngưu Hữu Đức cảnh cáo không thành, lại thật xua binh đối phó Đằng Phi. Đằng Phi cầu viện, nói nguyện ý liên thu cùng trẫm đối phó Ngưu Hữu Đức.

Cao Quán:

- Đằng Phi không xuất binh thì có thể hiểu được, đám người trên tay hắn nếu là bị đánh tan, sau này liền không có, vốn liếng để nói chuyện. Ngưu Hữu Đức đối phó hắn thì cũng có thể hiểu được, đoạn là sợ hắn nương nhờ bệ hạ. Còn cái gọi là liên thủ cùng bệ hạ mà Đằng Phi nói, theo thần thấy chưa hẳn là thật, chắc muốn tiếp tục bảo tồn thực lực mới y tướng chân thực trong đầu hắn, rất có thể là muốn dẫn bệ hạ qua đó quyết chiến cùng Ngưu Hữu Đức, để bệ hạ giải quyết phiền toái cho mình, đồng thời hi vọng hai bên đánh thanh lưỡng bại cầu thương.

Thanh Chủ hừ lạnh nói:

- Chút tâm tư này của hắn trẫm há có thể không biết, nhưng cho dù hắn không nói, trẫm cũng phải đi tìm Ngưu Hữu Đức tính số một lần cho xong, có tai mắt của hắn đề cung tin tức, giúp trẫm nắm giữ động tĩnh của Ngưu Hữu Đức cũng là chuyện tốt. Truyền lệnh đi xuống, đại quân đổi đường tiến vào cảnh nội Đông quân, tìm Ngưu Hữu Đức quyết chiến!

Tâm thái của hắn khác với Miêu Nghị.

Hiện tại Miêu Nghị con chưa muốn mặt đối mặt, cứng đối cứng với Thanh Chủ, trước mắt bằng thực lực trên tay Miêu Nghị thi Thanh Chủ chưa hẳn đã là đối thủ, nhưng vấn đề then chốt là mấy phương thế lực khác cũng không phải ăn chay, ba tỷ sáu nhân mã trên tay đối đầu với nhân mã do Thanh Chủ ngự giá thân chinh cho du là đánh thắng, chắc cũng phải tổn thất quá nửa, khác gì tạo cơ hội cho những người khác kiếm tiện nghi.

Mà Thanh Chủ thì bất đồng, nếu thực lực trên tay Miêu Nghị không như hắn, hắn phải bình định diệt sạch Miêu Nghị, hiện nay thực lực trên tay Miêu Nghị đã siêu quá hắn, hắn càng phải đả kích, bằng không nếu các phương ngồi xuống thỏa hiệp, thực lực hắn còn không bằng Miêu Nghị, thiên hạ này đến cùng là do ai nói mới tính? Miêu Nghị còn khả năng nộp thuế cúng bái hắn? Đường đường Thiên đế như hắn há có thể dung nhẫn điều này!

Vu Khúc ngập ngừng nói:


- Bệ hạ, liệu đây có phải là bẫy rập hay không? Nhỡ Đằng Phi liên thủ cùng Ngưu Hữu Đức, trước mắt bốn trăm triệu nhân mã thưa lại ở mặt ngoại của chúng ta mới chỉ thu gom được một trăm triệu, một khi chín trăm triệu nhân mã này sa vào bẫy rập do Ngưu Hữu Đức cùng Đằng Phi liên thủ bố trí ra, vậy lại phiền toái.

- Hừ!

Pha Quân bình thương vẫn giữ thái độ trầm mặc bỗng leng keng lên tiếng nói:

- Liên thủ? Ngưu Hữu Đức, Khấu Lăng Hư, Quảng Lệnh Công còn cả Đằng Phi, đứa nào mà chẳng có tâm tư riêng? Mấy tặc tử nay ai cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng ai cả, bệ hạ không làm căng, bọn họ còn có thể làm cái rắm chó cạnh hợp gì đó, một khi bệ hạ làm căng, bọn họ đều sẽ sợ hãi, không nhìn được có chỗ tốt để nhặt, là tuyệt không khả năng liên thủ. Không cần phải quản nhiều như vậy, ai có thực lực mạnh nhất thì cứ đánh thẳng người đó!

Hắn lại hướng Thanh Chủ chắp tay nói:

- Bệ hạ, không cần phải giở thủ đoạn gì hết, chỉ một chữ thôi, đánh! Xin bệ hạ lập tức liên hệ với nhân mã bên phía Phật chủ, để nhân mã của hắn tận nhanh hội hợp cùng bệ hạ, sau đó liên thủ xuất kích! Mấy nhà tặc tử không tín nhiệm lẫn nhau chính là nhược điểm lớn nhất của bọn họ, nhân mã bọn họ có nhiều đến đâu mà không gom cùng một chỗ thì cũng vô dụng, đây chính là ưu thế của chúng ta, chúng ta chỉ cần nhìn thẳng một nhà cùng truy mãnh đánh là được, những kẻ còn lại cố kỵ người khác kiếm tiện nghi, đều muốn bảo tồn thực lực, sẽ không dễ dàng bị cuốn vào, chúng ta cứ việc buông tay chân ra yên tâm mà đánh!

Hắn ngược lại trực thăng yếu hại, lời nói vô cùng thống khoái, chẳng qua cùng hợp y Thanh Chủ.

Tư Mã Vấn Thiên cắm một câu, nói:

- Nếu làm như thế, lơ bọn họ đều tránh đi thì làm thế nào?

- Ý kiến tiểu nhân!

Phá Quân đột nhiên vung tay chỉ phía bên này, giận mắng một tiếng, Tư Mã Vấn Thiên nghe ma thần tình co quắp.

Chỉ nghe Phá Quân khẳng khái trào dâng nói:

- Tránh? Không sợ bọn họ tránh, chỉ sợ bọn họ không tránh! Nếu bọn họ đều tránh đi, người trong thiên hạ tự nhiên đều nhìn thấy, tứ gia liên thủ cũng phải sợ bệ hạ, cũng phai sợ đến tránh sang một bên, cái này là thực lực, thực lực chính là nhân tâm! Bọn họ vừa tránh, địa phương trong tay cũng mất, nhân tâm lại ở bên nay, bệ hạ có thể dễ dàng chiêu mộ nhân mã từ thiên hạ, lần nữa dựng nên đại quân, khoái tốc kéo thăng thực lực! Ta cũng muốn nhìn xem bọn họ có thể tránh được bao lâu, không có địa bàn, nhiều nhân mã như vậy, bọn họ lấy cái gì ra để nuôi! Đợi đến lúc bọn họ không nín được, lại muốn cùng bệ hạ đánh một trận, thì thực lực trên tay bệ hạ đã không phải cục diện như hiện tại, chỉ sợ bọn họ muốn đánh cũng phai cân nhắc thiệt hơn! Thiếu hụt tài nguyên, lại không dám đánh, thời gian lâu rồi, e là không cần chúng ta đánh, chính bọn họ đã tán trước!