Phi Thiên

Chương 3780: Họ Ngưu kia là con chó điên(1)

Nàng vô thức làm phép ngăn lại, Nam Ba bỗng xoay người hướng mặt về phía nàng, vẫn hai tay hợp mươi niệm niệm có từ, chỉ là đôi mắt bằng lãnh hờ hững nhìn tới khiến nàng không rét mà run, nhãn thần kia đúng là cho người ta một cảm giác xem chúng sinh như kiến hôi, nàng run run một lúc, chầm chậm dỡ xuống pháp lực phòng ngự.

Nhưng trong lòng nang lại cực hoảng sợ, không biết cuối cùng Nam Ba sẽ làm gì với mình.

Chẳng qua rất nhanh nàng liền cam thấy cực là thoải mái, cảm giác kia thẩm thấu vào kinh mạch chính mình, thẩm thấu vào trong máu thịt, thẩm thấu vào trong tận cốt tủy. Toàn bộ thân hình giống như đất đai khô hạn được đến mưa phùn tưới mát, bắt đầu nảy sinh ra chồi non, một cổ tinh lực dồi dào từ nơi sâu trong thể nội chầm chậm tan phát ra, cảm giác thân thể như đang bành trướng. Loại cảm giác nay quá thư thái, phảng phất ngay cả linh hồn đều được tưới mát, thoải mái đến nỗi khe thở dốc hương thu, tương ngâm chìm vào cảm giác này.

Cảm giác xuất hiện rõ rang nhất chính là thể biểu tựa hồ có thư gì đó muốn rơi rụng, gió thổi qua, trên mặt rõ ràng có cái gì đang đung đưa. Nàng vô thức vươn tay ra sờ soạng, kết quả phát hiện xé xuống một tầng da chết, cũng nhìn thấy tay mình, cánh tay khô heo bỗng trở nên đầy đặn, lớp biểu bì nứt ra, da chết có xu thế bị căng nứt rụng xuống.

Nàng không biết đây là chuyện gì, hơi do dự xe lớp da chết khỏi mu bàn tay, lập tức lớp da thịt non mềm như trưng ga mặt dưới hiện ra, bóng loáng mịn nhắn khiến người khó mà tin tưởng.

Đột nhiên, quang tuyến vặn vẹo trước mắt bỗng am đạm, ngẩng đầu nhìn hướng bốn phía, nguyệt quang tựa hồ đa khôi phục bình thường.

Mà Nam Ba cũng ngưng lại nỉ non, buông hai tay xuống, mặt không biểu tình bình tĩnh nhìn nàng.

Ồn ào trên mặt biển đã không còn, nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện trên mặt biển nổi lên một tầng xám trắng, từng mảng lớn cá chết đưa đày theo gợn sóng.

Nam Ba vung tay lên, một cổ pháp lực ập tới, Tả Nhi cảm thấy có vô số tờ giấy mỏng phân ly khai lớp da trên người, từng lỗ chân lông trên dưới khắp người tựa hồ được thanh trừ tắc nghẽn, đang tận tình hít thở không khí mới mẻ, loại cảm giác mát lạnh này khiến nàng thanh tỉnh cả người.

- Tìm cái gương nhìn chính mình thử xem.

Nam Ba nhàn nhạt một tiếng.

Tả Nhi nhìn hai tay trước mắt, da thịt non mịn trắng nõn, không phải là cánh tay khô héo của mình, rõ ràng là một đôi tay thiếu nữ.

Cuối cùng nàng như ý thức ra được cái gì, vội vàng lấy ra một mặt Huyền Quang Kính chiếu hướng chính mình, vừa nhìn được người trong gương, thần tình nháy mắt ngây dại.

Một phụ nhân mỹ mạo căng tràn sức sống ở trong gương chính đang đối mặt cùng mình, da trắng non mềm, cả đầu tóc bạc trắng cũng trở nên đen bóng đẹp đẽ. Dung mạo nữ nhân trong gương so với dung mạo nơi sâu trong ký ức, không phải là chính mình lúc tuổi con trang niên ư? Đầy mắt nàng đều là vẻ khó mà tin tưởng, hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không, vươn tay vỗ về lấy khuôn mặt mình, còn ngắt một cái, đau! Mới biết không phải nằm mơ, mà là sự thật.


Lại làm phép thăm do tình trạng thân thể, không cách nào tin, thân thể máu thịt vốn đã già yếu kia thực sự lần nữa hoán phát ra thanh xuân, lại khôi phục sức sống thời trẻ.

Có nữ nhân nào không thích đẹp? Chỉ là niên kỷ dần già, không có cách nào níu giữ, lâu ngày rồi cũng thản nhiên.

Thả gương xuống, Tả Nhi kích động nói với Nam Ba:

- Tiền bối, ngươi... Ngươi khôi phục thanh xuân cho ta?

Nam Ba:

- Chỉ cần ta nguyện ý mất chút thời gian, ngay cả sinh tử luân hồi đều có thể khống chế được, giúp ngươi khôi phục thanh xuân đã tính là cái gì, người tin tưởng ta là thần ư?

Tả Nhi kích động lia lịa gật đầu nói:

- Tin! Vãn bối tin, tiền bối chính là thần, không chỗ nào không thể làm được! Vẫn bối thực không biết nên cảm tạ thế nào mới phải.

Nam Ba:

- Không cần cảm tạ, đây là bao đáp công người hiệu lao mấy năm nay.

Tả Nhi:

- Đại ân tiền bối xin nguyện khắc ghi, sau nay vẫn bối làm trâu làm ngựa báo đáp cho tiền bối.

Nam Ba:

- Bây giờ người có thể nói ra những lời nay, ta có thể hiểu được, sau này dần quen, liền sẽ không nghĩ như vậy, ngươi được ta hậu đãi cũng chưa hẳn đa cảm kích ta một đời, lúc hạ độc thủ với ta cũng chưa từng mềm tay qua, đừng nói chuyện sau này làm gì cả, làm tốt chuyện trước mắt là được.


Nói rồi xoay người, mặt hướng biển lớn:

- Nói nói tình hình mặt ngoài ta nghe.

- Tuân mệnh!

Tả Nhi cung kính khom người, kể lại đại khai sự tinh đại chiến bên ngoài, con đường tin tức của nàng có hạn, tình hình cụ thể cũng không qúa rõ ràng.

Nam Ba cười lạnh một trận:

- Ngưu Hữu Đức nay quả thật lá gan không nhỏ, một đám nhãi nhép nhảy nhót mà thôi!

Tả Nhi nhắc nhở nói:

- Tiền bối, hôm nay thiên hạ đại loạn, chính là dịp tốt để tiền bối thừa thế mà ra.

- Hiện tại còn không phải là lúc ta ra tay.

Nam Ba khẽ lắc đầu, nói:

- Bây giờ ta mà ra tay, giết một đám, dọa chạy đám khác thì làm thế nào? Thật muốn trốn đi, ta đi đâu để tìm? Không vội, để bọn họ chó cắn chó, dù sao đến sau cùng ai cũng đừng nghĩ chạy, chết rồi ta cũng có thể kéo trở về!

Sợ tránh đi tìm không được? Trong lòng Tả Nhi khẽ thầm thì, ngươi không phải thần ư?

- Vương gia, Phật chủ tự mình dẫn đại quân xuất quan!

Khấu vương phi, Đường Hạc Niên thả xuống tinh linh cấp báo.

Khấu Lăng Hư đang coi chừng tinh đồ la chợt ngẩng đầu, thần tình ngưng trọng nói:

- Thông tri nhân mã tập kết hướng địa vực đã chỉ định! Trên dưới vương phi lập tức chuyển dời!

Nói xong vung tay thu lại tinh đồ la bàn, bước nhanh rời đi.

Không lâu sau, tùy theo một đám nhân mã bay lên trời mà đi, toàn bộ Khấu vương phủ to lớn đã không còn một bóng người...

- Chư vị, các ngươi cuối cùng là người nào?