Phi Thiên

Chương 3772: Lớn mật chết no, gan bé chết đói (1)

Không quản là Hoa Nghĩa Thiên chiến bại hay là Khúc Trường Thiên chiến bại, thỉnh tội là điều nên làm, nhưng Thanh Chủ cũng không thể nào định tội đối phương, chiến nay bại không bởi hai vị thống tướng, mà là do thống soái cao nhất là Thanh Chủ hắn quyết sách sai lầm, chủ động đưa đại quân vào bẫy rập đã bố trí sẵn của quân địch.

Hắn đương nhiên không thể tự nhận bản thân mình sai rồi, nhưng lúc này cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm đi đầu cả.

Trước mặt lại là một tinh môn, đại quân tiền phong hiện thân, không nhìn thủ vệ, khuyên hang một trận không thanh liền lập tức tiến công, cường hành mở ra thông đạo cho Thiên đế ngự gia mặt sau, để lại một mảnh tử thương, căn bản không quản là nhân mã của thế lực phương nào.

- Bệ hạ, nhân mã Tây quần cùng Bắc quân đang đại quy mô điều động, chính triển khai toàn diện thanh tiễu vơi cận vệ quân trong cảnh nội, đã chính thức động thủ với chúng ta.

Vũ Khúc lại báo lên một tin tức không hay.

Đối với ngươi tọa ứng thiên hạ như hắn mà nói, cái gì gọi là thiên hạ đại loạn? Chính là tin tức xấu một cái tiếp một cái truyền đến.

Sự thể đột nhiên mất đi khống chế, tin tức xấu nối gót mà tới, vừa mới đầu đích xác khiến Thanh Chủ tức tối đến mất kiểm soát, nhưng bây giờ ngược lại dần bình tĩnh, từ lúc ra tay thất bại, phản ứng của hai người Khấu, Quảng hoàn toàn nằm trong dự liệu, không có gì phai quái lạ, cũng không đáng để tức giận, bây giờ là lúc phải bình tĩnh nghĩ cách giải quyết vấn đề.

Thanh Chủ nói:

- Địch đông ta ít, mệnh cận vệ quân các nơi bảo tồn thực lực, không nên cứng đối cứng, trước chạy tới tinh vực chưa biết trốn tránh, đợi trẫm ngự giá vừa đến, liền hiện thân hội hợp cùng đại quân của trẫm.

Vu Khúc đã minh bạch ý hắn, bệ hạ muốn thuận tiện thu gom nhân mã trên đường, để bảo tồn cùng tích súc thực lực một cách tối đa, bèn đáp:

- Tuân mệnh


Thanh Chủ:

- Chỉ có Tây quần cùng Bắc quân có động tĩnh ư? Đông quân của Đằng Phi thì sao?

Vũ Khúc:

- Đông quân tạm thời còn không có động tĩnh.

Thanh Chủ hừ hừ cười lạnh một tiếng:

- Đây là Đằng Phi muốn tọa sơn quan hổ đấu, muốn nhìn hai bên liều đến người chết ta sống, sau cùng hắn lại hiện thân kiếm chỗ tốt, cũng không nhìn xem bản thân được mấy cân mấy lượng. Thượng Quan, người lập tức liên hệ nói chuyện với Đằng Phi, để hắn tập hợp nhân mã tiến đến nghe trẫm điều khiển, trẫm có thể công khai chiều cáo thiên hạ phong hắn là Thiên vương chưởng lệnh Đông quân, thưởng hắn một trăm triệu Phá pháp cung, tận lượng lôi kéo hắn đi qua. Nếu hắn không nghe, ngươi cứ nói cho hắn, chiến trận trong cảnh nội Nam quân đã kết thúc, trẫm có thể chọn quả hồng mềm để nặn, đại quân tùy thời có thể chuyện đương diệt hắn trước!

Thượng Quan Thanh ứng tiếng:

- Tuân mệnh!

Phá Quân đứng một bên cuối cùng lên tiếng:

- Bệ hạ, hiện tại còn có vấn đề lớn nhất phải giải quyết, thiên hạ toàn diện khai chiến, các nơi tinh môn đều bị phong tỏa, người bình thường căn bản không cách nào lui tới bình thường, các nơi cũng bị khống chế nghiêm mật, các bộ đại quân đều trong cảnh khống chế nghiêm mật, tinh linh khẳng định không thể sử dụng bình thường, môn phái các nơi đều dồn dập thu sức tránh họa, chỉ sợ thám tử giám sát tả bộ cũng khó mà truyền đạt tình báo gì được, cũng đừng hy vọng Hạ Hầu gia còn có thể cung cấp tin tức gì hữu ích, tình báo cho đại quân là một vấn đề lớn, nếu con tiếp tục như vậy, sợ rằng ngay cả đại quân địch phương điều động ra sao chúng ta đều không biết, hai mắt đen thui, khác gì ngươi mù người điếc, địch nhân lại có thể nắm giữ động tinh của chúng ta, trận này còn đánh thế nào?

Thanh Chủ “Ừ” một tiếng:


- Thượng Quan, thông tri Quần Anh hội, mệnh thanh viên Quần Anh hội ẩn tàng ở các nơi toàn bộ động lên, ẩn tàng quan sát ở phụ cận các thông đạo trong thiên hạ, kịp thời đăng báo động hướng nhân mã các nơi. Còn nữa, Cao Quán, để nhân viên giám sát hữu bộ ở các nơi cũng toàn bộ động lên, phân phó y như vậy. @@@

- Tuân mệnh!

Thượng Quan Thanh cùng Cao Quán lĩnh mệnh hành sự.

Thanh Chủ không nói gì thêm, mặt không biểu tình, tâm tình lại càng trở nên trầm trọng, tổn thất tám trăm triệu nhân mã, đồng nghĩa với tám trăm triệu Phá pháp cung đã rơi vào trong tay quân địch, chỉ điều này thôi đã khiến thể lực quân địch ngang bằng với số nhân mã hắn dẫn theo bây giờ, đấy là còn chưa tính đến chênh lệch từ nhưng yếu tố khác.

Một lần chỉ huy sai lầm của thống soái tối cao cận vệ quân là hắn, mang đến hậu qua lớn đến cơ hồ không thể tưởng tượng.

Trận chính diện giao phong đầu tiên giữa cận vệ quân cùng phản quân đã kết thúc, địch đông ta ít lại rơi vào bẫy rập, cận vệ quân thảm bại, toàn bộ tám trăm triệu nhân mã bị tiêu diệt.

Nam quân quét dọn chiến trường cũng đang thống kê chiến tổn.

Thanh Nguyệt tổng kết lại chiến tổn sở bộ binh mã, đi tới trước mặt Miêu Nghị báo cáo:

- Vương gia, toàn bộ năm trăm triệu nhân mã quân địch đã bị tiêu diệt, không còn sống một ai, thu hoạch được ước chưng năm trăm triệu Phá pháp cung, vô số các loại tài nguyên khác. Trận chiến ở lối vào tinh môn quân ta tổn thất gần sáu ngàn vạn nhân mã, trận chiến trước mắt tổn thất gần ba trăm triệu nhân mã, hơn nửa tổn thất là do công kích Phá pháp cung từ quân địch trong đợt đầu, quân ta tổn thất tổng cộng là ba trăm triệu sáu ngàn vạn nhân mã, thương viên gần hai trăm triệu, chính đang tổ chức chữa thương cứu trị trong đó có ba ngàn vạn trọng thương trong ngắn hạn sợ là khó mà tiếp tục chiến đấu, số thừa lại có thể tận nhanh khôi phục.

Miêu Nghị gật đầu, dưới ưu thế binh lực như thế còn chiết tổn nhiều nhân mã như vậy, sức chiến đấu của cận vệ quân này đích xác hung hãn, tính cả trong thương viên tạm thời không thể tái chiến, đối phó với năm trăm triệu cận vệ quân này, về cơ bản bên phía hắn trả ra đại giá gần bốn trăm triệu nhân mã, chân chính là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Dương Triệu Thanh ở bên nói:

- Nhân mã bên ngoài phối hợp U Minh đại quân tiêu diệt ước chừng ba ngàn vạn cận vệ quân, U Minh đại quân tổn thất gần hai trăm vạn, bản bộ tổn thất cũng hơn ngàn vạn.

- Ai!

Thành Thái Trạch thở dài một tiếng:

- Bên phía ta tuy tiêu diệt gần ba trăm triệu cận vệ quân, chẳng qua người mình cũng chiết tổn chừng năm trăm triệu, Hoa Nghĩa Thiên mang khoảng hai trăm vạn người đột vây thành công, để hắn trốn thoát.