Thành Thái Trạch cuống cuồng khoát tay nói:
- Không dám không dám, Thành mỗ nguyện phò tá hiệu mệnh với vương gia, đích xác là lơi xuất từ tâm can!
Ai ngờ Miêu Nghị lại thu tay lấy ra một Thanh Chủy thủ, không nói hai lời, trực tiếp cắt xuống mu bàn tay, máu tươi đầm đìa chay xuống, nắm tay nói:
- Lơi Ngưu mỗ cũng thực là xuất từ tâm can, nguyện uống máu kết bái, một mảnh thành tâm, mong huynh trưởng đừng nên chối từ!
Nói rồi đưa chủy thủ trên tay cho đối phương.
Trong lòng Thành Thái Trạch chỉ muốn mắng mẹ no, kết bái thì được cái rắm, năm đó đám người Thanh Bạch cũng là kết bái huynh đệ, lúc trở mặt lại có ai để ý qua điều này, có mượn cơ để trơ mặt nào mà tìm không ra?
Trong long hắn rõ ràng, đối phương làm thế là muốn nhanh chóng thu biên nhân mã trong tay hắn, nghĩ cách nhanh thu phục, không muốn vấp phai trắc trở gì vào lúc nay, chỉ là thủ đoạn thu mua nhẫn tâm mà thôi.
Nhưng người ta đã tự mình động đao, làm được đến bước nay, hắn không thể không cho mặt mũi, chỉ đanh tiếp lấy chủy thủ, cắt xuống mu bàn tay mình, cũng nắm tay vươn ra.
Hai quyền đụng vào nhau, mau tuôn rơi trên vết thương hoa quyện cùng một chỗ, nhìn nhau bật cười ha hả, Miêu Nghị kêu một câu “huynh trưởng” vô cùng thành khẩn.
- Huynh đệ!
Thành Thái Trạch cũng thân tình hậu ý đạp lơi một tiếng, đắng chát trong lòng lại chỉ có mình hắn là rõ ràng nhất.
Vị tướng lĩnh còn phản đối vừa rồi lập tức sửng sốt, phát hiện Ngưu Hữu Đức này cũng không sai, không hề cậy thế hiếp người, vương gia đã chủ động hiệu mệnh mà vẫn cự tuyệt, bây giờ con kết bái thành huynh đệ... Bất bình trong lòng hắn liền tiêu tán không cạnh.
Dương Triệu Thanh ở đứng một bên khẽ mĩm cười.
Dương Khánh ngầm gật đầu, trong lòng cảm khái vạn phần, nghĩ đến Miêu Nghi lúc trẻ, lại nhìn nhìn hiện tại, người này quả nhiên là đến vị trí nào liền làm ra được sự tình tương ứng với vị trí đó.
Hắn cũng có thể hiểu được tâm tình lúc này của Miêu Nghị, dưới tình hình trước mắt, Miêu Nghị thật là thua không nổi, nhất ý cô hành, cuộn lên đại chiến lớn như vậy, một khi bại, trách nhiệm phải do một mình hắn gánh, khoan nói không cách nao ăn nói với ngươi mặt dưới, tính mạng trên dưới toàn gia cũng nguy tại sớm tối, tận máu chinh biên nhân mã Thành Thái Trạch, niết thành một đoàn là chuyện rất cần kíp.
- Lập tức thông lệnh toàn quân, Thành vương đã là kết bái huynh trưởng của ta, sau này bất luận là ai, đều không được thất lễ!
Miêu Nghị quay đầu hướng Dương Triệu Thanh quát một tiếng.
Dương Triệu Thanh lòng dạ biết rõ, người mặt dưới cũng không phải kẻ ngu, chỉ cần có chút đầu óc liền biết qua trận chiến cùng cận vệ quân này, thực lực vương gia khẳng định tạo thụ tổn thất không nhỏ, đúng lúc này lại hướng toàn quân thông cáo tin vui, để người mặt dưới biết thực lực vương gia chẳng những không có tổn thất, còn được tăng mạnh, nhất định có thể gia cố lòng tin cho mọi người, tăng cường sĩ khí!
Đương nhiên, phía Nghiêm Tiếu đang hợp đồng chỉ huy nhân mã Thành Thái Trạch tác chiến càng phai được đặc biệt thông tri, để Nghiêm Tiếu nói cho nhân mã Thành Thái Trạch, rằng Thành Thái Trạch đã kết bai huynh đệ cùng vương gia.
Theo bên người Miêu Nghị nhiều năm như vậy, Miêu Nghị chỉ cần đưa mắt một cái, hắn tự nhiên liền hiểu rõ ràng là có ý gì.
- Tuân mệnh!
Hắn ứng lệnh một tiếng rồi lập tức lấy ra tinh linh truyền đạt.
Lát sau, Miêu Nghị lại thanh khẩn nói với Thành Thái Trạch:
- Huynh trưởng, tất phải tận nhanh tiêu diệt nhân mã Hoa Nghĩa Thiên, kéo đến lúc viện quân Thanh Chủ đến, đối với người ta đều bất lợi, bây giờ cho dù nhân mã sơ bộ cuả ta chạy tới chi viện, cũng là nước xa không cứu được lửa gần a!
Đều đã thành huynh đệ, nếu con không tận lực thì cũng nói không qua được, đây là muốn ép mình không tiếc đại giá nắm xuống nhân mã Hoa Nghĩa Thiên a! Trong long Thành Thái Trạch thầm than một tiếng, ngoài mặt lại thần sắc ngưng trọng nói:
- Đây là tự nhiên, để ta đi đốc thúc bọn họ!
Nói rồi lấy ra tinh linh truyền tin thúc giục.
Lúc này, Hoành Vô Đạo suất lĩnh đại quân chạy tới phục mệnh.
Miêu Nghị lập tức mệnh hắn giao đại quân cho Thanh Nguyệt thống nhất chỉ huy.
Thanh Nguyệt tiếp thu nhân mã, mệnh một trăm triệu người bố trí thành mười tập đoàn quân Pha pháp cung bên ngoại chiến ngoài, một ngàn vạn người một tổ, phân bố vây quanh bốn phía chiến trận, một khi có quân địch đào ly chiến trường hoặc quân địch bạo lộ ngoại chiến trận lập tức xa giết, số nhân mã còn lại được toàn bộ đầu nhập vào chiến trường. Có đại lượng Phá pháp cung trong tay, lại thêm số nhân mã bố trí bên ngoài, Thanh Nguyệt không cần phải khóa chết vòng bao vây, mà tập trung mấy đạo nhân mã cắm thẳng vào nội bộ quân địch, trong ngoài liên thủ giảo sát.
Binh lực với ưu thế tuyệt đối xông vào trong chiến trận cắt xén áp chế, tình hình chiến trường lập tức đại biến.
Đại nhân, địch nhiều ta ít, thủ không được, đột vây thôi!
Trong trung tâm chiến trận, một viên bộ tướng bị thanh nói với Khúc Trường Thiên.
Khúc Trường Thiên dùng sức nhắm mắt lại, hắn biết rõ hậu quả cua việc đột vậy, đại quân đã bị quân địch quấn chặt, một khi đột vây, tất nhiên có đại lượng huynh đệ phai bị lưu lại đây cầm chân quân địch, đồng nghĩa vơi để bọn họ chịu chết, nhưng đến bước nay nếu tiếp tục cầm cự chắc chẳng ai còn sống được, đi được bộ phận nào thì hay bộ phận đó.
- Tập trung bộ phận nhân mã, một lộ giả vờ đột vẫy sang bên phải, một lộ theo ta đột vây sang bên trái!
Khúc Trường Thiên gian nan thổ ra một câu.
Rất nhanh, một lộ mấy ngàn vạn nhân mã được tổ chức lên cao giọng kêu giết, hướng về bên phải trực tiếp lao ra ngoài.
Mà chung quanh Khúc Trường Thiên cũng lặng không tiếng thở tụ tập mấy ngàn vạn nhân mã rình cơ mà động, chuẩn bị đợi đến khi chi nhân mã kia hấp dẫn đại lượng nhân ma quân địch xông tới ngăn trở, giảm bớt một phần áp lực liền thừa cơ giết ra.
Thấy tình hình trong chiến trận như thế, Thanh Nguyệt vẫn không chút cự động, hạ lệnh một tiếng, ba tập đoàn quân Pha pháp cung ở hướng quân địch đột vây tấn tốc tập trung cùng một chỗ, mắt nhìn chằm chằm. Đợi lục quân địch xông tới mép biến chiến trận, Thanh Nguyệt đột nhiên hạ lệnh đại quân đang chém giết triệt ly sang hai bên, nhượng ra một lỗ thủng.
Quân địch vừa xông ra ngoài lập tức tạo thụ vô số lưu quang cuồng bạo mà đến, ba ngàn vạn Phá pháp cung luân lưu xạ kích, không cho quân địch có cơ hội tiến một bước về phía trước. Đồng thời với đó, Thanh Nguyệt lần nữa hạ lệnh, nhân mã nhường ra hai bên tấn tốc từ hai canh quân địch đột vây đổ ập tơi, nháy mắt cắt xe tan loạn đại quân đột vây, không cho tiếp tục ngưng tụ thanh từng tập quần xung kích ra ngoài, ngươi mặt trước vừa xông ra bằng với là đâm đầu vào chỗ chết.