Có thể an trí được những người này, cũng tính là giải quyết một tâm sự trong lòng hắn.
Quay đầu lôi ra một chiếc tinh linh, cười nói với hai Dương:
- Khấu Lăng Hư tới tin.
Hai Dương nhìn nhau, vừa nay mới cùng Quảng Lệnh Công liên hệ qua.
Bắt được liên hệ, Khấu Lăng Hư lập tức hỏi:
- Nghe nói Thanh Chủ phái một tỷ rưỡi nhân mã tấn công người?
Miêu Nghị:
- Một tỷ rưỡi thì không có, đó toàn là lời đồn, trước mắt bên ngoài Ngưu Vương Tinh có năm trăm triệu cận vệ quân đang cường công, ba trăm triệu cận vệ quân do Hoa Nghĩa Thiên cầm đầu cũng đang chạy tới chi viện, trong cảnh nội của ta còn có bốn trăm triệu tàn binh cận vệ quân quấy rối.
Nói rõ ràng như vậy, là muốn để đối phương biết tình hình tập kết binh lực đại khái của cận vệ quân, nơi này hắn đang cùng Thanh Chủ chiến đấu, ngươi đột tập ta, ta cũng đột tập ngươi, ngươi thiết bẫy rập, ta cũng thiết bẫy rập, đều đang dùng mọi thủ đoạn có thể, bề ngoài nương theo chuyện bình định làm ngụy trang, âm thầm triệu tập nhân mã, ngươi ngoài căn bản không làm rõ được tình hình. Đối với loại người như Khấu Lăng Hư cùng Quảng Lệnh Công mà nói, không rõ ràng tình hình binh lực của đối thủ, không biết bản thân mình có thể ứng phó được hay không, là tuyệt không quá khả năng sẽ khinh cử vọng động.
Khấu Lăng Hư hơi nhẩm tính một chút, không có một tỷ rưỡi thì cũng phải một tỷ hai, trong đó có năm trăm triệu đã giết đến hang ổ Ngưu Hữu Đức, hiển nhiên là Thanh Chủ đột tập mà tới, nếu không đã không chút động tĩnh bố trí năm trăm triệu nhân mã tiến vào hang ổ Ngưu Hữu Đức, đây là muốn dồn Ngưu Hữu Đức vào chỗ chết a, hắn không khỏi chảy mồ hôi lạnh giùm Miêu Nghị, hỏi:
- Ngươi có thể gánh được bao lâu?
Hắn đang thiết tưởng tới khả năng liên thủ chi viện, nhưng bên này của hắn lại toát ra năm trăm triệu nhân mã Cực lạc giới, khiến hắn rất là đau đầu.
Miêu Nghị:
- Gánh? Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất trả cả vốn lẫn lời, nếu đã tới, ta há có thể tha bọn họ an nhiên rời đi. Năm trăm triệu nhân mã Khúc Trường Thiên tự mình dẫn tới đã bị hai tỷ đại quân của ta bao vây, ba trăm triệu nhân mã Hoa Nghĩa Thiên bị một tỷ rưỡi đại quân Thành Thái Trạch bao vây, tám trăm triệu nhân mã cận vệ này ta tất diệt đi, bốn trăm triệu nhân mã thừa lại thì làm gì được ta?
Khấu Lăng Hư kinh hãi, hai tỷ đại quân? Đây rõ ràng là sớm có dự mưu! Một tỷ rưỡi đại quân? Thành Thái Trạch làm sao chạy ra gom náo nhiệt? Với hỏi:
- Ngươi sớm biết Thanh Chủ muốn đánh lén ngươi?
Miêu Nghị:
- Trước đây có Ảnh vệ ám sát, sau này lại có chuyện phục binh trong Thái cổ, ta đâu thể không phòng? Thanh Chủ không động thủ thì thôi, dám động thủ ta tất phế hắn!
Khấu Lăng Hư tựa hồ có vẻ hơi tức giận mắng:
- Vì sao ngươi không sớm báo trước cho chúng ta một tiếng, cớ gì tự mình làm bừa?
Miêu Nghị:
- Cần phải thông báo ư? Hiện nay số lượng cận vệ quân trong cảnh nội của người cùng Quảng Lệnh Công mới khư khư năm trăm triệu nhân mã, nếu sau tỷ đại quân của các ngươi còn ăn không vô năm trăm triệu cận vệ quân này, thì theo ta thấy, hai người đang làm vương gia nữa cho mất mặt.
Khấu Lăng Hư:
- Ngươi đừng quên, trên tay Thanh Chủ còn có tám trăm triệu cận vệ quân, số đó không phải để trưng bày đâu!
Miêu Nghị:
- Riêng một nhà ta đã ấn chặt một ty hai nhân mã Thanh Chủ, đại quân Thanh Chủ tất không dám phân ở tâm, tất phải tập trung lực lượng sang bên này, các ngươi cần tranh thủ thời gian cho ta, vững vàng ấn chết cận vệ quân trong cảnh nội các ngươi, đừng để chung loạn động, đợi ta giải quyết hết một tỷ hai cận vệ quân ở đây, lập tức tập trung binh lực nghênh chiến tạm trăm triệu nhân mã sau cùng trên tay Thanh Chủ! Nếu hắn đã muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta tuyệt không chịu để yên, thà làm ngọc vỡ không làm ngôi lành, nhất định quyết một trận tử chiến sau cùng với hắn, tuyệt không lùi bước, cũng không đường để lui!
Khấu Lăng Hư:
- Năm trăm triệu đại quân Cực lạc giới đã xuất hiện trong cảnh nội của ta.
Miêu Nghị:
- Đằng Phi lại đang làm gì? Lập tức tạo áp lực cho hắn, để hắn xuất binh tương trợ! Chỉ cần thế lực Thanh Chủ vừa sụp, một tỷ rưỡi nhân mã trên tay Phật chủ sẽ là đối thủ khi các ngươi liên thu? Đạo lý này chắc ta cần nói nhiều, hiện thời nếu các ngươi buông tay không quản, ta mà bị Thanh Chủ đánh bại, Thanh Chủ liền lập tức quay đầu đối phó các ngươi, ai cũng đừng nghĩ được yên thân. Lời nói đến đây thôi, còn các ngươi muốn xuất binh hay là ngồi yên không quản, thì mặc kệ các ngươi, ta không miễn cưỡng!
Khấu Lăng Hư:
- Ngưu Hữu Đức nha Ngưu Hữu Đức, chúng ta lần này tính là bị người kéo xuống nước.
Có thể nói ra lời này, liền biết trong lòng hắn đã hiểu, đã không cách nào khoanh tay đứng nhìn nữa rồi.
Miêu Nghị:
- Sao lại nói là bị ta kéo xuống nước, nói đến cung, các ngươi còn phải cảm tạ ta, may nhờ ta kháng cự được, bằng không hậu quả đổ trên đầu các ngươi là không thể tưởng tượng, rõ ràng là ta đang giúp các ngươi mới đúng, không cảm tạ thì thôi, sao còn oán trách?
Song phương kết thúc liên hệ, Dương Triệu Thanh đang một bên bẩm báo nói:
- Vương gia, Thành Thái Trạch mang theo một đám gia quyến tới.
Miêu Nghị nói:
- Mời vào! Thuận tiện gọi vương phi đi ra cùng chiêu đãi khách nhân.
Hắn tự thân ra đại điện, đứng trên bậc thang ngoài điện đón chào.
Lát sau, chỉ thấy sau người Thành Thái Trạch đi theo một đám nam nữ oanh oanh yến yến, đều là thê thiếp cung tử nữ của hắn, còn có vài tên tướng lĩnh đi theo hai bên.
Miêu Nghị đi xuống bậc thềm, Thành Thái Trạch lập tức bước nhanh thoát ly đám đông sau lưng, bước lên trước, hai người tự thật xa chắp tay bật cười ha hả gọi nhau:
- Vương gia!
Gặp mặt lập tức đưa tay vui vẻ chuyện trò, Thành Thái Trạch làm bộ vạn phần xin lỗi, nói:
- Bị chiến sự phía Hoa Nghĩa Thiên bên kia dây dưa, đã đến chậm, mong vương gia tha thứ.
Miêu Nghị cười nói:
- Thành vương có thể yên tâm đến đây, chứng minh chiến sự tiền tuyến diễn biến thuận lợi, bản vương hẳn nên cao hứng mới đúng.
- Lại đây, tới gặp qua Ngưu vương gia cùng vương phi.
Thành Thái Trạch xoay người phân phó đám gia quyến đi qua bái kiến.