Mấy ngày đi qua, lại vẫn chậm chạp không thấy sự tình trong dự đoán phát sinh.
Ngưu vương phủ, Miêu Nghị bồi hồi ở trong điện, nói:
- Chẳng lẽ chúng ta đã dự phán sai, Thanh Chủ căn bản không tính toán tấn công bản vương?
Dương Khánh nhíu mày suy tư.
Dương Triệu Thanh nói:
- Hoặc là phán đoán sai, hoặc là Thành Thái Trạch khiến cho Thanh Chủ cảnh giác, tỷ mấy nhân mã bỗng nhiên mất tăm mất tích cung Thành Thái Trạch, chỉ sợ khó mà không sinh tâm nghi ngờ.
Miêu Nghị gật đầu, nhìn hướng Dương Khánh:
- Tiên sinh thấy thế nào?
Dương Khánh hơi trầm ngâm một lúc, nói:
- Có lẽ là phán đoán sai, nhưng từ đủ loại vết tích mà nhìn, thuộc hạ vẫn tin tưởng vào khả năng Thanh Chủ sẽ động thủ, chiếu theo phương hướng này mà suy diễn, hoặc là nhân mã không quá thuận lợi thông quan, hoặc là chưa tới địa điểm công kích chi định, hoặc cũng có thể là khả năng mà đại tổng quản vừa nói, Thanh Chủ đã cảnh giác, Thanh Chủ đang quan vọng, tạm thời không dám khinh cử vọng động!
Miêu Nghị ôm tay suy xét.
Dương Khánh lại nói:
- Có thể để U Minh đại quân phối hợp một cái, khiến đại quân áp chế tăng nhanh tiến độ, chế tạo dấu hiệu phản quân sắp bị tiêu diệt, tạo ra áp lực cho Thanh Chủ, dò xét thử xem!
- Ừ, ý hay!
Miêu Nghị gật gật đầu:
- Truyền lệnh đi xuống, cứ làm như thế!
Thiên cung, Tinh thần điện, Thanh Chủ tựa trên ghế, mắt lộ vẻ suy ngẫm.
Vũ Khúc từ ngoài điện bước đi vào, sau khi kiến lễ bèn thỉnh thị nói:
- Bệ hạ, nhân mã đã đến địa điểm chỉ định đợi mấy ngày, không biết lúc nào mới phát động tiến công?
Thanh Chủ từ từ nói:
- Thành Thái Trạch mang theo nhiều nhân mã như vậy tan biến, đích xác có phần kỳ quặc.
Vũ Khúc chắp tay nói:
- Bệ hạ, Nam quân tăng cường thế công với phản quân, phản quân dự tính không chống cự được quá lâu, một khi phản quân bị tiêu diệt, Ngưu Hữu Đức mất đi bó buộc, nhân mã trên tay liền có thể tập trung lại, khi đó mới động thủ, e rằng sẽ tăng thêm thương vong cho huynh đệ mặt dưới, phong hiểm cũng sẽ tăng thêm! Bệ hạ, muốn đánh thì đánh sớm, không đánh thì hãy thu tay!
Ánh mắt Thanh Chủ nghiêng hướng Tư Mã Vấn Thiên:
- Phía Ngưu Hữu Đức cái gì dị thường không?
Tư Mã Vấn Thiên:
- Tạm không khác thường!
Thanh Chủ:
- Trong đám thiếp thất của Ngưu Hữu Đức có người của tả bộ không?
Tư Mã Vấn Thiên nhìn trái phải một chút, Thanh Chủ đường trường hỏi thế, hắn đành phải trả lời:
- Có ba người, có điều chưa từng được Ngưu Hữu Đức sủng hạnh qua, cả cơ hội nhìn thấy Ngưu Hữu Đức đều rất ít.
Thanh Chủ:
- Ý ngươi là, Ngưu Hữu Đức đoán được thân phận các nàng?
Sau khi để xảy ra chuyện Phi Hồng, Tư Mã Vấn Thiên không biết nên hồi đáp thế nào mới thỏa, hơi chột dạ nói:
- Theo lý thuyết thì hẳn là không, Ngưu Hữu Đức cũng tịnh không phải có ý lãnh đạm các nàng, mà thực tế đều rất ít tiếp xúc với đại bộ phận thiếp thất, phần đông đều chưa từng nói qua lời nào với Ngưu Hữu Đức.
Ý muốn nói là, không phải ngươi tả bộ vô năng, mà sự thực chính là như thế.
Thanh Chủ đưa tay xoa xoa lên trán, nói:
- Sai các nàng nghĩ cách tiếp cận Ngưu Hữu Đức, giết hắn!
Thượng Quan Thanh cùng Vũ Khúc đồng thời nhìn hướng Thanh Chủ, vẻ mặt khó hiểu, Ngưu Hữu Đức nào dễ dàng bị thích sát như vậy.
Tư Mã Vấn Thiên câm nín, cuối cùng vẻ mặt đau khổ nói:
- Bệ hạ, cái này... điều này rất khó thành công, bình thường cả cơ hội đến gần Ngưu Hưu Đức các nàng đều không có, cường hành tiếp cận tất khiến Ngưu Hữu Đức sinh nghi, thật không dễ dàng mới cài cắm được thám tử vào trong, nếu mà tổn thất uổng phí như thế không khỏi quá đáng tiếc.
Thanh Chủ mát lạnh nói:
- Ta không quản các nàng dùng cách nào, tóm lại phải tiếp cận bằng được Ngưu Hữu Đức, giết hắn, phải nhanh, trong ba ngày trẫm muốn nhìn đến kết quả!
- Cái này...
- Hả?
- Tuân mệnh!
Tư Mã Vấn Thiện vẻ mặt đau khổ ứng tiếng.
Cảnh nội Đông quân, viện quân của Tây quân cùng Bắc quân bắt đầu triệt thoại.
Đằng vương phủ, Đằng Phi sau khi nắm xuống địa bàn Đông quân đang ngồi thưởng thức ca múa, nhâm nhi mỹ tửu, nhưng lại có vẻ không hề tập trung, vương phi Chu Ưu Mỹ mấy lần tới thăm đều bị hắn đuổi đi.
Rượu tuy ngon, mỹ nhân tuy dụ người, Đằng Phi tay nâng chén lại không có nổi một điểm hứng thú, Thành Thái Trạch mất dấu cuối cùng là thành họa lớn trong lòng hắn, không biết lúc nào sẽ chạy ra dày vò. Còn có một điểm, toàn bộ Đông quân bỗng thiếu đi tỷ mấy nhân mã có thể dùng, thiếu hàng binh bổ sung, nhất thời hắn cũng không rõ đào đầu ra nhiều người như vậy, địa bàn tay đã giành được, nhưng thực lực lại tạm thời không có tăng trưởng, trên tay Thành Thái Trạch vẫn cầm nắm lực lượng có thể đánh một trận cùng hắn, làm sao có thể không lưu tâm…
Ngưu vương phủ, trong điện, Miêu Nghị trầm tư trước tinh đồ la bàn, Dương Khánh cũng ở bên an tinh nhíu mày trầm tư.
Phía Thanh Chủ chậm chạp không có động tĩnh, ngược lại khiến cho bên này có phần không trên không dưới, rất là hao tổn tâm trí, thực lực bên này chỉ có thể bị động chờ đợi, không cách nào chủ động phát động tiến công với Thanh Chủ.
Ngoài điện, Dương Triệu Thanh tay nhấc một hộp đồ ăn tinh mỹ đi vào, đặt ở trước mặt Miêu Nghị, cười khổ nói:
- Vương gia, vừa nãy thuộc hạ bị Thường phu nhân chặn ở trên đường, phải muốn để thuộc hạ đưa hộp điểm tâm này giao cho vương gia nếm thử, nói là nàng tự tay làm.
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Lại là nàng? Có hết hay không, chẳng lẽ Thanh Chủ muốn nàng thích sát bản vương?
Dương Triệu Thanh nói:
- Điểm tâm đã được kiểm tra, cũng sai người nghiệm qua, không có độc.
Dương Khánh lại là đột nhiên quay đầu, bị lời vừa nãy của Miêu Nghị hấp dẫn, hỏi lại:
- Thường phu nhân? Là Thường Hương Nhi? Nàng là người của Thiên cung?
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:
- Thân phận nàng sớm đã bị bản vương biết được, chính là thám tử của giám sát tả bộ, sáng nay muốn tới gặp bản vương, ta đã để vương phi ứng phó rồi, không ngờ lại tới nữa.
Vừa nói vừa bĩu mối về phía hộp thức ăn.