Miêu Nghị quyết đoán nói:
- Cứ làm theo lời tiên sinh, bản vương tụ tập hai tỷ đại quân chờ ở đây! Chỉ cần tiêu diệt tám trăm triệu nhân mã này, bốn trăm triệu tàn binh trong cảnh nội liền không cần phải lo! Chỉ cần ấn xuống một tỷ hai nhân mã kia của Thanh Chủ, thực lực Thanh Chủ liền tổn thất gần nửa, đám người Khấu, Quảng há sẽ bỏ qua dịp tốt để tiêu diệt Thanh Chủ như thế? Chỉ cần diệt sạch tỷ hai nhân mã này của Thanh Chủ, Thanh Chủ liền mất đi đại thế! Chỉ cần Thanh Chủ sụp đổ, Cực lạc giới bên kia làm sao đỡ nổi mấy nhà bên này liên thủ!
Dương Khánh lại chắp tay nói:
- Thanh Chủ là đương thế kiêu hùng, phải phòng ngừa hắn lật bàn, đây là chuyện hoàn toàn có khả năng xảy ra, bởi thế chỉ cần đem ngươi Khấu, Quảng còn không động thủ liền có khả năng tồn tại biến số, không thể không phòng!
Miêu Nghị:
- Tiên sinh có cao kiến gì?
Dương Khánh tấn tốc điều chỉnh tinh đồ, khái quát toàn bộ thiên hạ, chỉ vào chung quanh Nam quân nói:
- Một khi xảy ra chiến sự, chúng ta có thể sử dụng thế lực Hạ Hầu gia trong cận vệ quân, còn cả những bộ hạ cũ trong cận vệ quân của vương gia cũng phải lấy ra sử dụng, để tiện hạ thủ vi cường, dùng thân phận cận vệ quân của bọn họ công kích nơi trú quân của Tây quân cùng Bắc quân!
Miêu Nghị hai mắt sáng ngời, đã minh bạch ý đồ Dương Khánh, đây là muốn sớm kéo hai người Khấu, Quảng xuống nước a! Không nói nhất định sẽ có tác dụng gì khác, chí ít đến lúc đó hai quân tất phải nghiêm mật phòng phạm cận vệ quân trong cảnh nội, cận vệ quân trong cảnh nội hai quân muốn thuận lợi chi viện chiến sự tại cảnh nội Nam quân e rằng rất khó, lại giải quyết được một hậu hoạn!
Dương Triệu Thanh cũng minh bạch ý này, nhưng vẫn hơi nghi hoặc, hỏi:
- Đến lúc này vì sao chỉ sử dụng thế lực Hạ Hầu gia trong cận vệ quân, mà không toàn diện cổ động Hạ Hầu gia trợ giúp vương gia một tay?
Dương Khánh khoát tay lắc đầu nói:
- Trong chiến dịch đại quy mô cuốn sách thiên hạ, thế lực Hạ Hầu gia không phát huy được tác dụng gì quá lớn, bởi thế Hạ Hầu gia dù muốn nâng đỡ người nào cũng sẽ không tùy tiện nâng đỡ người đó, người được bọn họ nâng đỡ thì tự thân phải có đầy đủ thực lực tương đương mới được, vậy nên thép tốt phải được dùng ở lưỡi đao, không thể lãng phí lung tung! Sau Thanh, Phật còn có đám người Khấu Lăng Hư, một khi Hạ Hầu gia hiển lộ ra ý đồ toàn lực ủng hộ vương gia, sẽ họ đến đám người Khấu Lăng Hư, không khéo sau đó sẽ chọc cho bọn họ đoàn kết lại cộng đồng đối phó vương gia. Đợi đến lúc thiên hạ định cục, mới là thời điểm thích hợp nhất để Hạ Hầu gia ra tay, lúc này bạo lộ toàn bộ thế lực Hạ Hầu gia, không khác gì đưa đao lên cổ cho ngươi khác san trừ!
- Ứ!: Tiên sinh nói có lý!
Miêu Nghị gật đầu thừa nhận.
Dương Triệu Thanh cũng chắp tay, tỏ vẻ thụ giáo.
- Hiện nay chỉ cần đợi Thành Thái Trạch tới đầu.
Miêu Nghị nhìn ra ngoài cửa lẩm bẩm nói, trong lòng cũng tràn đầy lo lắng, tên đã ở trên dây, lo lắng Thành Thái Trạch bên kia sẽ xuất hiện biến số nào khác.
Dương Khánh ở bên an ủi nói:
- Chỉ cần Thành Thái Trạch tiến vào cảnh nội Nam quân, hắn liền không còn tự chủ được nữa!
Cảnh nội Đông quân, sơ bộ Thành vương đang bí mật tập kết.
Thành vương phủ, tâm phúc đại tướng Vương Cáo bước nhanh đi tới, thẳng vào chính sảnh, cũng không có được hành lễ, trực tiếp hỏi:
- Vương gia, nghe nói nhân mã cận vệ quân triệt thoái, liệu có việc này?
Thành Thái Trạch mặt banh lại, căm hận nói:
- Thật có việc này, Thanh Chủ lão tặc, nói không giữ lời, đem lão phu thành con tốt thí!
Vương Cáo hãi hùng khiếp vía nói:
- Vậy nên làm thế nào cho phải, đại quân ta há chẳng phải nguy rồi?
Thành Thái Trạch trầm giọng nói:
- Bản vương là người sẽ ngồi yên chờ chết ư?
Vương Cáo cúi đầu hơi trầm mặc một lúc, chợt chắp tay nói:
- Vương gia, lúc này Thanh Chủ buông tay, đại thế của chúng ta đã đi. Vương gia không cần lo cho đám người mạt tướng, xin dẫn gia quyến đi trước, mạt tướng nguyện yểm hộ cho vương gia!
Thành Thái Trạch quát:
- Ăn nói hồ đồ! Bản vương há có thể ném bỏ huynh đệ của mình không quản, mà bỏ chạy trước ư?
Vương Cáo:
- Nhưng mà...
Thành Thái Trạch giơ tay ngắn lại, ra vẻ thần bí nói:
- Bản vương đã có lương sách, chẳng qua còn cần ngươi phối hợp một cái.
Vương Cáo lần nữa chắp tay nói:
- Vương gia cứ nói đừng ngại, mạt tướng định toàn lực ứng phó, vạn chết không từ!
Thành Thái Trạch bắt lấy cổ tay tay, ghé sát đầu vào, thấp giọng nói:
- Không cần người đi chịu chết, cũng bảo đảm ngươi sẽ an toàn, bản vương cho ngươi một trăm vạn nhân mã, người dẫn bọn họ độn hướng tinh vực chưa biết, ắt phải tạo ra chất thanh thế, để phía Đằng Phi biết được đại khái phương hướng ngươi rời đi, giả thành bản vương cùng trốn về hướng đó. Nhớ kỹ, việc này ắt phải nghiêm mật, không được để lộ tin tức, đợi đại sự thành rồi bản vương tự sẽ tiếp ứng ngươi về, những chuyện khác ngươi không cần lo nhiều...
Đằng vương phủ, vài tên tướng lĩnh nối áo đi tới bái kiến.
Một tướng nói:
- Vương gia cớ gì vẫn còn do dự? Cận vệ quân đã triệt thoái, xem ra đã vứt bỏ chống lưng cho Thành Thái Trạch, đây là dịp tốt để ta xuất binh, còn mong vương gia tốc tốc hạ lệnh xuất binh!
Thấy Đằng Phi còn có vài phần do dự không quyết, một viên tướng khác nói:
- Có nhân mã Tây quân cùng Bắc quân yểm trợ, chúng ta thắng chắc!
Tâm tình đám đông đều rất cấp thiết, đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng vét đến cơ hội tiến thêm một bước.
Đằng Phi ngập ngừng nói:
- Đã xác nhận chắc chắn rằng toàn bộ cận vệ quân triệt ly khỏi cảnh nội Đông quân?
Hắn lo lắng đây là cái bẫy của Thanh Chủ, rốt cuộc hắn là chủ công, cũng chỉ có thể đặt chân ở nơi này, bại rồi không còn chỗ nào để đi, mà Tây quân cùng Bắc quân còn có thể lui về căn cứ.
Một viên tướng nói:
- Nhanh rồi! Vương gia, không thể ngập ngừng nữa, đêm dài lắm mộng dễ dàng sinh biến a!
Lúc này, Đằng Trung đang một bên thu lại tinh linh trên tay, bẩm báo nói:
- Vương gia, rất nhiều nhân mã bên phía Thành Thái Trạch đang tan biến, nhìn có vẻ như muốn chạy!