Hạ Hầu Thừa Vũ nhíu mày lắc đầu:
- Liên hệ qua, theo hạ nhân bên kia nói, thì nhân viên chủ yếu của Hạ Hầu gia tại Thiên ông phủ đã toàn bộ triệt để, không biết đi nơi nào, chỉ còn một ít hộ viện ở lại giữ nhà.
Làm ra chuyện thế này, Tào Mãn lại không phải kẻ ngu, lẽ nào còn chờ Thanh Chủ phái binh tới tiêu, khẳng định phải tránh đi.
Chỉ là điều này khiến nàng rất buồn bực, nàng muốn liên hệ Tào Mãn bên kia, nếu Hạ Hầu gia đã muốn ủng hộ nàng, nàng muốn trực tiếp liên hệ với Hạ Hầu gia, muốn vứt đi người trung gian là Miêu Nghị. Nàng cũng không phải kẻ ngu, không nghĩ vĩnh viễn bị Miêu Nghị dắt mũi mà đi. Một điểm khác chính là tưởng sau khi chiếm được Tị lộ rồi không triệt, tại chỗ khách quân, thịt beo đã ăn vào trong miệng cần gì phải phun ra? Then chốt là cung không tiện giải thích với kẻ dưới. Con người mà, lúc không có thì muốn có, có rồi lại muốn được voi đòi tiên.
Chẳng qua bằng thực lực bọn họ tưởng muốn đối kháng cả thảy Nam quân là không khả năng, cho nên muốn tìm kiếm sự ủng hộ từ Hạ Hầu gia, nhưng tựa hồ Tào Mãn không nghĩ để y đến bên này.
Thanh Nguyên Tôn cũng nhíu mày, không hiểu nổi Hạ Hầu gia làm thế là có ý gì.
- Nương nương, tiên sinh cầu kiến.
Nga Mi từ bên tường đi tới thông báo một tiếng.
Hạ Hầu Thừa Vũ đang lên nói:
- Mời vào.
Nga Mi rời đi, chỉ lát sau Dương Khánh đi tới, hành lễ, bẩm báo nói:
- Vương gia bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng, địa bàn Tị lộ tùy thời có thể dọn ra, mong điện hạ tận nhanh xuất binh.
Hai mẹ con đối mặt nhìn nhau, Thanh Nguyên Tôn nói:
- Xuất binh tùy thời có thể, chỉ là cận vệ quân bên kia, ta nghe nói bệ hạ đang điều động nhân mã cận vệ quân.
Dương Khánh minh bạch lo lắng trong lòng hắn, từ sâu trong thâm tâm vẫn sợ hãi Thanh Chủ, rốt cuộc thực lực Thanh Chủ đặt ở kia, bèn cười nói:
- Nhân mã đúng là đang được điều động, nhưng lại hành động chậm chạp, đây là chỗ lợi hại của Hạ Hầu gia, chẳng những vương gia, mà Tây quân cùng Bắc quân cũng đang cố ý kéo dài cận vệ quân tập kết, mà cận vệ quân tại bên Đông quân lại bị Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch kéo chặt. Hơn nữa, điện hạ chỉ là tạm thời mượn dùng địa bàn Tị lộ một thời gian, chưa đợi đến lúc cận vệ quân tới tấn công liền đã triệt thoái, chẳng lẽ điện hạ còn tính toán trường kỳ trú đóng? Nếu thật như thế, sợ là sẽ chọc giận vương gia, khoan nói bên này liệu có phải là đối thủ của vương gia hay không, một khi vương gia buông tay để cận vệ quân tiến công, điện hạ cũng ăn không tiêu đâu.
Mấy lời sau cùng chọc trúng tiểu tâm tư của hai mẹ con, Hạ Hầu Thừa Vũ cười nói:
- Đệ đệ quá lo lắng, chúng ta không phải kẻ lật lọng, chỉ là lo lắng cận vệ quân sớm muộn sẽ giết tiến U Minh chi địa.
Dương Khánh thán nói:
- Xuất binh là vì kết minh, U Minh đại quân vừa ra, vương gia lại nhượng địa bàn, đến lúc đó mặc ai đều có thể nhìn ra vương gia cùng điện hạ là một nhóm, cận vệ quân còn dám tùy tiện xuất kích thâm nhập U Minh? Có chút sự tình không thể chọc ra, có hiệu quả dọa nạt là đủ rồi! Bởi thế bên này sau khi xuất binh còn phải làm bộ một chút, nhân mã Tị lộ triệt ly phải giả vờ là bị nhân mã điện hạ đánh lui, đến lúc đó Thiên Đình dù là lòng dạ biết rõ lại không nắm được đằng chuôi gì của vương gia.
Hai mẹ con nghe vậy chậm rãi gật đầu, lộ ra thần sắc hoảng nhiên đại ngộ.
Ngưu vương phủ, trong chính sảnh nhà, hai tên Miêu Nghị cùng một hình một dạng đứng đối mặt nhau, Vân Tri Thu mới vừa vào cửa bị dọa hơi nhảy, nhìn nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, trên mặt đầy vẻ kình nghi bất định.
Trong đó tự nhiên chỉ có một người là thật, người còn lại là do Bạch Phượng Hoàng hóa thành.
Bạch Phượng Hoàng phát ra giọng nữ nhân, không vui hừ lạnh nói:
- Lần này lại muốn để ta làm chuyện nguy hiểm gì?
Miêu Nghị cười nói:
- Yên tâm, lần này bảo đảm với ngươi không có điểm nào là nguy hiểm cả, chỉ khiến người lộ cái mặt mà thôi.
Sau khi nghe ra tiếng, Vân Tri Thu mới vỗ nhẹ ngực thở phào một hơi.
Đây chính là người nói đấy, có nguy hiểm đừng trách ta phất tay không làm.
Bạch Phượng Hoàng hừ lạnh nói.
Miêu Nghị gật đầu, quay sang hỏi Dương Triệu Thanh:
- Đã chuẩn bị tốt chưa?
Dương Triệu Thanh trả lời:
- Tốt rồi, tùy thời có thể xuất phát.
- Khổ cực ngươi.
Miêu Nghị mỉm cười nói với Bạch Phượng Hoàng.
Dương Triệu Thanh lập tức vươn tay làm tư thế mời:
- Mời!
Bạch Phượng Hoàng ngoài miệng vẫn huyên thuyên lải nhải, cũng không biết đang nói cái gì, chẳng qua có thể nghe được là đang mắng người, to và rất khó chịu đi theo Dương Triệu Thanh.
Miêu Nghị gác tay đưa mắt nhìn theo, ha ha cười lên.
Vân Tri Thu đựng một bên, nhìn bộ dạng tự tin tay nắm càn khôn của hắn, lại nhớ tới thiên hạ phong vẫn khuấy động bên ngoài, chợt thở dài một tiếng:
- Ngưu Nhị, người biến.
- Hả?
Miêu Nghị sửng sốt một lúc, chầm chậm quay đầu nhìn hướng nàng, hai người hai mắt ngưng thị, yên lặng hồi lâu, mới từ từ nói:
- Đối với ngươi, ta một mực không thay đổi.
Vân Tri Thu từ vẻ ủ rũ dần lộ ý cười, nói:
- Không cho thay đổi!
Bạch Phượng Hoàng ra khỏi vương phủ, Thanh Nguyệt mang một bộ nhân mã đi theo, cùng lúc vút không mà đi...
Tinh thần điện, Thanh Chủ bồi hồi bất định, nghe Vũ Khúc bẩm báo tình hình.
Bẩm báo liên quan đến chuyện của Phá Quân, Phá Quân không nguyện gặp lại Thanh Chủ, Vũ Khúc chỉ đành báo cáo thay chuyện Phá Quân đi ra vỗ an nhân mã tả đốc vệ. Phá Quân đi về triệu tập tương lĩnh cao tầng tả đốc vệ mật đàm, chỉ nói không phải bãi miễn, mà là có nhiệm vụ bí mật phải chấp hành, để mọi ngươi không nên nghĩ nhiều.
Về phần mọi người có nghĩ nhiều hay không, sợ là khó miễn, nhưng Phá Quân ra mặt giải thích ít nhiều cũng có phần hiệu quả, có thể vỗ an nhân tâm.
Nhưng sự tình lại liên tiếp xảy ra biến cố, chuyện phiền toái không ngưng xuất hiện.