Phi Thiên

Chương 3719: Thiên hạ chấn kinh (1)

Tư Mã Vấn Thiên cùng Cao Quán nhìn thấy vành mắt Vũ Khúc đỏ hồng, hắn nhìn theo bóng lưng cô độc rời đi của Phá Quân mà vành mắt ngấn lệ.

Tư Mã Vấn Thiên khẽ cúi đầu thở dài một tiếng, biểu tình trước nay không biến của Cao Quán cũng hơi động dung, nhìn đến huyết tinh trong người nhưng lão tướng sa trường này.

Trong điện chìm vào an tĩnh, Vũ Khúc khẽ ngẩng đầu, nghiêng nhìn nóc nhà, không để lệ quang lóe ra lưu lại trên vành mắt, một mực đưa lưng về phía Thanh Chủ.

Ánh mắt mấy người đều rơi xuống bao kiếm cắm trên mặt đất, Phá Quân người đi, bội kiếm di lưu ở nơi này, vẫn thẳng tắp cắm trên đó.

Thanh Chủ miệng môi gò má căng chặt, coi chừng bảo kiếm sừng sững ở kia, nhãn thần có phần hoảng hốt, không biết nhớ tới cái gì, thanh bảo kiếm này là năm đó hắn ban cho Phá Quân, khi ấy còn nói gì mà...

- Điện hạ, phản loạn tại các nơi trong U Minh đã được bình diệt!

U Minh phủ tổng đốc, Tần Phóng bẩm báo tình hình quét sạch dị kỷ trong nội bộ đại quân.

- Tốt!

Thanh Nguyên Tôn ngồi trong đình tử vỗ lên bắp đùi, đứng dậy đi tới đi lui, ma quyền sát chưởng, hưng phấn không thôi, cuối cùng đã thành công, cuối cùng binh quyền U Minh đại quân đã được mình khống chế trong tay, cuối cùng toàn bộ chỉ nghe lệnh từ chính mình, tuy bản thân vẫn là U Minh tổng đốc, vừa ý nghĩa đã hoàn toàn bất đồng, gông xiềng trói buộc nhiều năm cuối cùng được cởi ra, đã đến lúc có thể đại triển quyền cước.

Hạ Hầu Thừa Vũ ngồi cạnh đó cũng khẽ mỉm cười, bước đầu tiên đánh vững căn cớ đã làm xong, triển vọng vị lai, quang minh vô hạn a!

Ngược lại Dương Khánh đứng một bên hỏi Tần Phóng một câu:

- Đừng chỉ chọn nói những cái dễ nghe, nhân viên hao tổn thế nào?

Hạ Hầu Thừa Vũ nghe vậy chuyển thành nghiêm mặt, trầm giọng khiển trách:

- Tôn nhi, cớ gì hỉ hình vu sắc (hớn hở ra mặt)?

Thanh Nguyên Tôn hơi lúng túng, ngồi lại, cũng chờ đợi đáp án từ Tần Phóng.

Tần Phóng nói:

- Sau khi thống kế chiến tổn từ các bộ báo lên, tổng cộng bình diệt hơn hai trăm năm mươi vạn phản quân, nhân mã dưới tay điện hạ chiến tử ước chừng bốn mươi vạn.


Dương Khánh trầm ngâm nói:

- Cũng tức là nói, toàn bộ U Minh đại quân tổn thất khoảng ba trăm vạn nhân mã, đều là tinh nhuệ nhân mã, đáng tiếc!

Đối với điều này, thần tình ngoài mặt hai mẹ con có vẻ ngưng trọng, tâm lý thực ra lại có phần không cho là đúng, chuyện như thế này mà chỉ tổn thất mấy trăm vạn nhân mã đã có thể giải quyết, tổn thất không tính quá lớn, đánh nhau làm gì có chuyện không chết người.

Đúng lúc này sắc mặt Hạ Hầu Thừa Vũ chợt khẽ động, trên tay lấy ra một chiếc tinh linh, cười lạnh lia lịa.

Thanh Nguyên Tôn hỏi:

- Mẫu hậu, cớ gì cười lạnh?

Hạ Hầu Thừa Vũ hừ lạnh nói:

- Là truyền tấn của bệ hạ, đoán rằng không khả năng khen ta, hẳn là muốn mắng bản cung một trận!

Dương Khánh đứng bên nhẹ nhàng tới một câu:

- Không cần để ý!

Chính hợp tâm ý Hạ Hầu Thừa Vũ, tuy chuyện đã thành, kỳ thực trong lòng nàng vẫn hơi không dám đối mặt với chất vấn từ Thanh Chủ, lập tức trực tiếp thu lại tinh linh.

Ngự viên, lãnh cung, Thanh Chủ đứng trên bậc thang dưới mái hiên, mặt mày banh chặt, lặng lẽ thu lại tinh linh, yên ắng xoay người trở về trong nhà.

Trong nhà, Ngân Sương, Bạch Tuyết vây quanh bên 5 người Chiến Như Ý có nói có cười, không biết cầm thứ quý hiếm gì đó, đang đùa nghịch cho Chiến Như Ý xem.

Thanh Chủ đi tới, khẽ cười nói:

- Các ngươi lui xuống trước.

- Tuân mệnh!


Ngân Sương, Bạch Tuyết cúi người hành lễ cáo lui.

Thanh Chủ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Chiến Như Ý, hai tay đặt lên gối, coi chừng Chiến Như Ý nhìn một lát, chầm chậm đưa tay vỗ về mái tóc đẹp trên lưng nàng, mỉm cười nói:

- Như Ý, sinh nhi tử cho trẫm nhé!

Chiến Như Ý ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn, còn tưởng rằng mình đang nghe lầm.

- Sinh cho trẫm một con trai!

Thanh Chủ lần nữa cười lên, cường điệu lại một lần.

Trên mặt thì cười, nhưng đắng chát trong lòng chỉ có mình hắn là rõ ràng nhất, lời kia của hắn tuy trấn được Phá Quân, nhưng hoang ngôn chính là hoang ngôn, nếu bị vạch trần, nếu khiến mấy vị kia biết hắn vì bảo vệ Chiến Như Ý mà không tiếc cầm vận mệnh thiên hạ ra lừa dối Phá Quân, đừng nói không cách nào giải thích với Phá Quân, cũng không cách nào giải thích với những tâm phục kia, chỉ có thể biến hoang ngôn thành sự thật mới được...

Người lui tới mua bán tại Quỷ thị tại U Minh chi địa rốt cuộc không ít, U Minh đại quân đột nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, cộng thêm Miêu Nghị thao tác ở sau lưng, cố ý phóng ra phong thanh, tin tức U Minh binh biến, thiên tử đoạt lấy binh quyền vừa xuất hiện, thật có thể nói là khiến toàn thiên hạ chấn kinh!

Cơ hội tốt để dao động quân tâm dưới tay Thanh Chủ như thế, Miêu Nghị há có thể lỡ qua, năm đó lúc Dương Khánh định xuống sách lược này, mục đích lớn nhất chẳng phải là thế ư?

Thanh Nguyên Tôn phản?

Trong Khấu vương phủ, Khấu Lăng Hư đang ngắm cảnh trên lầu các, đột nhiên nghe được tin tức, thật có thể nói là bị dọa nhảy dựng.

Đường Hạc Niên thần tình ngưng trọng nói:

- Cử kỳ tạo phản thì không phải, chẳng qua cường hành đoạt lấy binh quyền U Minh hẳn nên là thật, trước đây Hạ Hầu Thừa Vũ gây sự tại Ly cung, đến sau lại xuất hiện tại U Minh phủ tổng đốc vốn đã khiến người cảm thấy kỳ quặc, bây giờ tin tức truyền ra, có như thế mới phù hợp, mê hoặc cung được giải khai.

Khấu Lăng Hư vuốt râu lắc đầu:

- Việc này nếu nói không phải Hạ Hầu gia động tay động chân, bản vương không tin, không phải bản vương xem thường bọn họ, mà là bằng năng lực hai mẹ con kia không gây nổi sóng gió thế này!

Trong Nghiêm Thiên vương phủ, Quảng Lệnh Công tản bộ tại trong rừng đột nhiên xoay người, chấn kinh không thôi nói:

- Tin tức là thật ư?

Câu Việt gật đầu nói:

- Đã xác nhận, binh biến đã lắng lại, U Minh binh quyền đã nằm trong tay Thanh Nguyên Tôn!

Hắc!

Quảng Lệnh Công cười lạnh một tiếng, sách sách lắc đầu nói:

- Phụ tử trở mặt thành thù, thú vị rồi đây, bản vương cũng muốn nhìn xem Thanh Chủ định giải quyết thế nào!