Chư tướng đối mặt nhìn nhau, trên mặt đều mang thần sắc chấn kinh, ẩn ước ý thức được cái gì, đặc biệt là cái gọi là Vương Định Triều mưu phản bị giết, cái câu “kẻ được Hạ Hầu gia ủng hộ liền được thiên hạ” khiến nhiều người không khỏi liên tưởng.
Hiện trường nha tước không thành, dần dần thần sắc chư tướng mỗi người mỗi khác, ai cũng liếc nhìn hai bên trái phải xem phản ứng của đồng liêu.
Không người nói câu nào phản đối, cũng không người nói câu nào tán thành. Không phản đối là bởi còn chưa thể xác định điều mình nghĩ có đúng hay không, không tán thành cũng bơi lý do tương tự, lúc này há có thể mạo nhiên nhảy ra tỏ thái độ.
Quỷ dị nhất chính là, rõ ràng những người này đều là cận vệ quân chuyển đổi mà thành, ý thức được sự đại nghịch bất đạo trong lời Thanh Nguyên Tôn, không ngờ lại không một ai lên tiếng.
Cũng chính bởi như thế, Dương Khánh đứng im trong hậu điện khẽ cười nhẹ, vươn tay hướng Hạ Hầu Thừa Vũ, tỏ ý nàng xuất trường. Hạ Hầu Thừa Vũ cười gật gật đầu với hắn một cái, khoan thai chỉnh lại tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài.
- Bản cung có thể làm chứng, Hạ Hầu gia tộc sẽ toàn lực ủng hộ điện hạ, các ngươi không nghe lầm, là toàn lực ủng hộ điện hạ!
Hạ Hầu Thừa Vù từ hậu điện đi ra, người còn chưa lộ diện, thanh âm đã tới trước, vừa lộ diện, bộ dạng cao quý chấn nhiếp toàn trường, trực tiếp bước lên đài сао chỗ Thanh Nguyên Tôn đang đứng, kẻ sau chắp tay kiến lễ một cái.
Hai mẹ con sóng vai mà đứng, từ trên cao đưa mắt bao quát chư tướng, khí trường đã tuyệt nhiên bất động với vẻ khẩn trương sợ hãi trước đó, vừa trải qua một lần sinh tử, lại tấn tốc khống chế được cục diện, khiến hai người ném đi thấp thỏm, lòng tin cường đại tự nhiên mà sinh, cũng đánh thức bản năng cao ngạo từ xuất thân tôn quý của bản thân, phát hiện việc này chẳng qua như thế, cũng không tin mẹ con mình không thành được đại sự!
- Tham kiến thiên hầu nương nương!
Chư tướng tề thanh hành lễ.
Lễ tất xong xuôi, trong đầu chư tướng vẫn đang vang vọng câu nói kia của Hạ Hầu Thừa Vũ. Hạ Hầu gia tộc sẽ toàn lực ủng hộ điện hạ!
Lời Hạ Hầu Thừa Vũ mang phân lượng nhất định, khiến chư tướng ý thức được Hạ Hầu gia tộc ủng hộ hai mẹ con này tịnh không có gì ngạc nhiên, hai mẹ con vốn là người của Hạ Hầu gia tộc, sợ là chuyện hôm nay cũng do Hạ Hầu gia tộc thúc đẩy, nếu không hai mẹ con này sao có lá gan kia!
Nhưng không phải tùy tiện hai ba câu nói liền có thể khiến bọn họ nghe theo, cuối cùng có người lên tiếng hỏi:
- Điện hạ, không biết binh ra U Minh tranh đến tiền đồ là gì?
Ánh mắt Thanh Nguyên Tôn ngạo nghễ nhìn xuống chung nhân. Sảng giọng nói:
- Trước lấy một lộ địa bàn của Nam quân làm căn cơ!
Chư tướng nhìn nhau, lại có người hỏi:
- Nam quân là địa bàn của Ngưu Hữu Đức, há sẽ dễ dàng nhường ra một lộ cho chúng ta chiếm?
Thanh Nguyên Tôn:
- Chẳng những chiếm được, mà còn là binh không huyết nhận (không cần đổ máu). Hạ Hầu gia sớm có chuẩn bị chu toàn, chỉ cần nơi nay của chúng ta chuẩn bị tốt, Hạ Hầu gia tự nhiên sẽ bức bách Ngưu Hữu Đức nhường ra một lộ địa bàn, điểm này chư vị không cần lo lắng, bản đốc há sẽ làm chuyện không nắm bắt!
Lại có người hỏi:
- Chúng ta có thể đứng vững chân ư?
Chúng nhân đương nhiên minh bạch y tứ trong lời này, bệ hạ há sẽ ngồi yên không quản?
Thanh Nguyên Tôn lớn tiếng nói:
- Ngày xưa lúc Ngưu Hữu Đức vặn ngã Hạo Đức Phương, chư vị có biết vì sao thế lực các phương chậm chạp không đi cứu viện? Giờ cũng tương tự như vậy!
Chư tướng như có điều suy tư, sở dĩ Hạo Đức Phương gặp chuyện mà không người cứu viện, không phải là bởi thế lực trong ngoài đều bị Hạ Hầu gia kiềm chế ư?
Lúc này tất cả mọi người hoặc sớm hoặc muộn lại nghĩ đến câu nói kia, được Hạ Hầu gia được thiên hạ, chẳng lẽ muốn biến thiên rồi?
Trong điện yên lặng hồi lâu, đều đang đánh giá những người khác, không biết tâm tư những người bên cạnh thế nào, không ai dám là người đầu tiên đứng ra tỏ thái độ.
Có người nhịn không được hỏi một tiếng:
- Vì sao điện hạ phải làm như vậy?
Thanh Nguyên Tôn giận nói:
- Thiên cũng có người vì tiện nhân trong lãnh cung kia, mà giam lỏng mẫu hậu ta tại Thiên Tẫn cung, nếu không phải Hạ Hầu gia ra tay cứu, chỉ sợ lúc này mẫu hậu ta vẫn đang bị giam lỏng trong Thiên Tẫn cung, lần này Thiên cung bên kia muốn mượn tay Vương Định Triều trừ đi mẫu tử ta, mau trên người bản đốc là từ đâu ma tới? Thiếu chút nữa ta đa chết trong tay cẩu tặc Vương Định Triều rồi! Có người muốn phù tiên nhân tại lãnh cung kia thay vào vị trí của mẫu hậu ta, chẳng lẽ mẫu tử ta lại phải ngồi chờ chết? Hạ Hầu gia tự nhiên không thể ngồi yên không quản!
Trong điện ồ lên một trận, tự nhiên biết Thiên cung người đó trong miệng hắn là ai, trừ vị kia thì còn ai có quyền lực giam lỏng thiên hậu? Không nghĩ tới lại có việc này, khó trách Hạ Hầu gia muốn ra tay.
Không ít người âm thầm thổn thức, nếu việc này là thật, đúng là không biết nên nói bệ hạ như thế nào.
Kỳ thực, chuyện Thanh Chủ sủng ái Chiến Như Ý, đa số người tại trường đều có nghe qua, Thanh Chủ đã vì Chiến Như Ý mà phá hỏng quy củ, sớm bị người chỉ trích, theo lý thuyết nếu đã định tội Doanh Cửu Quang là mưu phản, Chiến Như Ý sớm đã chết vì liên luỵ, nhưng Thanh Chủ sủng ái Chiến Như Ý như thế, Thanh Chủ phải muốn bảo Chiến Như Ý, mọi người cũng hết cách. Chỉ là không ngờ được rằng, Thanh Chủ không ngờ sẽ vì phù Chiến Như Ý thượng vị mà giết vợ diệt con, nếu đúng là thật, vậy quả thực có hơi quá phận, dần lộ dấu hiệu hôn quân a!
Đối mặt đám người ồ lên, Thanh Nguyên Tôn lại đột nhiên lớn tiếng nói:
- Không biết ai muốn trợ giúp bản đốc một tay, theo bản đốc cùng hưởng vinh hoa phú quý?
Trong điện sớm có người bị Hạ Hầu gia thẩm thấu, đợi chính là câu nói này, lập tức có người lớn tiếng hô to, nói:
- Mạt tướng nguyện hiệu tư mệnh vì điện hạ!
- Mạt tướng nguyện vì điện hạ xông pha khói lửa!
Lúc này, những kẻ sớm đã nương nhờ Thanh Nguyên Tôn trong đại điện dồn dập lớn tiếng tỏ thái độ.