Sự tình được thương nghị qua đại thể, Miêu Nghị liền rời đi, lưu lại Dương Triệu Thanh cùng Dương Khánh thương thảo an bài tiến hướng U Minh phủ tổng đốc.
Lúc tiễn khách, Dương Khánh hỏi Dương Triệu Thanh:
- Vương gia tình tự không cao, tựa hồ có tâm sự, đã xảy ra chuyện gì ư?
Hắn từ thần thái hờ hững của Miêu Nghị khi bàn công chuyện phát giác ra điểm khác thường, đại sự sắp tới. Miêu Nghị đáng lý sẽ không trầm thấp như vậy.
Dương Triệu Thanh lắc đầu:
- Ta cũng có cảm giác này, lại không biết có tâm sự gì.
Dương Khánh thuận miệng mà hỏi, không được đến đáp án liền cũng không hỏi nhiều, sau khi xác định cụ thể phương án rời đi với Dương Triệu Thanh, lập tức khe khẽ rời đi, không kinh động bất cứ người nào, cũng không mang theo Thanh Cúc, một mình mà đi, Dương Triệu Thanh tại mặt ngoài an bài người hộ tống.
Thành Thiên Vương phủ.
Ba! Một tiếng bạt tai thanh thúy vang dội. Thành Thái Trạch đột nhiên xoay người tát quát lên mặt nữ nhân bên người, hét lớn:
- Cút!
Hắn hiện tại tâm sự nặng nề, một tên tiểu thiếp khá là đắc sủng lại quấn lấy không tha, mới đầu hắn còn ôn tồn bảo nàng đừng náo nữa, kết quả tiểu thiếp kia lại càng làm nũng, cuối cùng chọc cho Thành Thái Trạch nổi giận lôi đình.
Nữ tử tuyệt sắc bị đánh đến loạng choạng lui ra, tay che kín mặt, trong mắt đầy vẻ khó mà tin tưởng, trước kia vương gia rất chiều chuộng nàng, hôm nay lại làm sao vậy? Nhìn thấy nhãn thần hung quang của Thành Thái Trạch trừng tới, nữ tử kia cuối cùng sợ hãi, vội vàng cúi đầu lui xuống.
Thành Thái Trạch không quản nàng, hai tay chắp sau lưng, tiếp tục bồi hồi trong hoa viên, giữa mi vũ mang theo âu lo.
Thiên cung bên kia đã truyền tấn báo cảnh, biểu thị Đằng Phi đã có ý muốn động thủ thôn tính hắn, để hắn sớm làm giới bị. Đằng Phi tưởng thôn tính hắn, hắn tưởng thôn tính Đằng Phi, đối với một số người đây đã là bí mật công khai, không có gì quái lạ, chỉ là song phương đều chưa tìm được cơ hội xuống tay thích hợp mà thôi, then chốt là song phương thế lực ngang bằng, trong tình thế không được ngoại lực chi viện, liệu thành người chết ta sống không có ý nghĩa gì, nhân mã đánh tàn, dù có tiêu diệt đối phương cũng không khống chế nổi địa bàn Đông quân.
Báo động từ phía Thiên cung là thật hay giả hắn không biết, nhưng Thiên cung đột nhiên truyền tấn như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân. Thiên hậu Hạ Hầu Thừa Vũ đại náo Ly cung đến cùng là chuyện gì bên này còn đang suy đoán, người bên ngự viên biệt viện tuy nghe được động tĩnh, lại không biết rốt cục là chuyện gì, mà đối với người đến tầng thư như bọn họ mà nói, có một số chuyện phát sinh tuyệt không thể dễ dàng chỉ nhìn vào bề ngoài đơn giản, sau lưng rất có khả năng là liền một chuỗi âm mưu xoắn xít vào nhau.
Công νό tiếp đó từ phía hậu cung truyền đến tin tức, không biết người kêu Lệ phi kia phạm vào việc gì, mà hình như chết rồi!
Vừa nghe ngóng bối cảnh Lệ phi, được biết là người của Đằng Phi, càng khiến hắn sinh tâm cảnh giác, càng cảm giác được báo đông từ phía Thiên cung sợ rằng không phải vô duyên vô cớ mà tới.
- Một vấn đề rất nghiêm trọng đặt ngay trước mặt, nếu Đằng Phi thật muốn động thủ, vậy chứng tỏ Đằng Phi đã lấy được sự ủng hộ từ thế lực khác, thuyết minh các thế lực khác đều tán đồng Đằng Phi thôn tính hắn, bằng không Đằng Phi không dám làm loạn như thế.
Nghĩ đến đây, áp lực đề trên vai hắn lập tức lớn dần, nhưng từ động tĩnh phía Đằng Phi mà xem, tựa hồ hết thảy còn đang bình thường, không có dấu hiệu điều động nhân mã, thử hỏi muốn thôn tính đối phương lại sao có thể không tập trung quan chú động tĩnh của đối phương.
Tâm đầu trầm trọng, lát sau lại hỏi quản gia Tạ Thăng đi theo sau lưng.
- Việc này ngươi thấy thế nào?
Giữa mi vũ Tạ Thăng cũng mang theo âu lo, một mực đang tự hỏi việc này, nghe vậy mới từ từ nói:
- Đằng Phi khẳng định là có tâm tư này, nhưng nhìn qua Đằng Phi lại không có bất kỳ động tĩnh nào, không biết là có ý gì, nhưng Thiên cung bên kia chắc sẽ không nói lung tung, tình hình Đông quân như hiện tại là vừa ý Thiên cung nhất. Thiên cung không cần chế tạo loạn cục tại Đông quân để gây phiền toái cho chính mình. Mà nhiều năm như vậy mấy phương đều không làm ra lựa chọn, không biết là nên chọn vương gia còn là chọn Đằng Phi, một phần là do bách áp lực từ Thiên cung, làm sao đột nhiên sẽ cải biến thái độ trung lập?
Thành Thái Trạch thán nói:
- Không thể không để tâm a!
Tạ Thăng:
- Sợ là phải làm rõ thái độ bọn họ, hoặc tiến hành vỗ an, ít nhất phải nghĩ cách ổn định bọn họ, lão nô nguyện đi một chuyến.
Sau một lúc suy tư, Thành Thái Trạch gật đầu nói:
- Trước mắt cũng chỉ có thể như thế.
Động tĩnh tại Ly cung, cái chết của Lệ phi, động tĩnh của sơ bộ Thành Thái Trạch, cận vệ quân điều động, liền một chuỗi động tình dẫn tới các phương thế lực cảnh giác cao độ.
Theo đó mà đến, nhân mã sơ bộ Đằng Phi cũng bắt đầu tập kết điều động, làm ra tư thái phòng ngự. Đằng Phi lấy hình tượng kẻ yếu bị áp chế hướng Nam quân, Tây quân, Bắc quân cầu viện, đồng thời hướng Thiên cung đòi một lời giải thích chất vấn cận vệ quân Thiên đình phối hợp điều động với nhân mã Thành Thái Trạch là có ý gì?
Thiên ông phủ, cấm viên, Thượng Quan Thanh cùng Tào Mãn trường đàm dưới kình thiên đại trụ, nói gần nói xa phát ra cảnh cáo, cảnh cáo Hạ Hầu gia đừng làm loạn, vạch rõ giới hạn của Thanh Chủ, tuyệt không cho phép nhân mã Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch thống nhất!
Chịu ảnh hưởng từ tình thế trong cảnh nội Đông quân, Nam quân, Tây quân cùng Bắc quân không thể không làm ra thi thố phòng ngừa, nhìn thế nào đều giống như Thanh Chủ muốn liên hợp Thành Thái Trạch gây chuyện.
Nhất thời nhân mã khắp nơi trong thiên hạ bị điều động, hơn nửa dẫn mà không phát. Không như tiêu diệt Doanh Cửu Quang năm đó, khi ấy là đột tập một kích lôi đình, đợi đến người trong thiên hạ kíp phản ứng thì sự tình đã kết thúc, hiện nay các phương đại quân đối đầu, tương hổ tạo áp lực lên nhau, bộ dáng như đại chiến ngay ở trước mặt, ngược lại càng để khiến thiên hạ nhân tâm hốt hoảng.
Thế thái này vừa xuất hiện, mọi người sợ bị chiến hỏa tao ương, điều cần làm đầu tiên chính là tránh họa, tránh thì tránh, trốn thì trốn, trước lúc trốn tránh không khỏi đại lượng thu mua vật tư, lập tức khiến vật giá các nơi tăng chóng mặt, khắp nơi xuất hiện tình cảnh tranh mua, mà tranh mua còn chưa hẳn có thể cướp được, cưa hàng các nơi lãnh thanh tiêu điều, thương phố sợ bị tao ương, đã dồn dập đóng cửa trốn đi.