Phi Thiên

Chương 369-1: Kim Cương Giải (Thượng)

Miêu Nghị thấp giọng nói:

- Cho nên chúng ta không thể đi gấp, thời khắc mấu chốt còn phải giúp Hắc Lang Quân một tay.

Tư Không Vô Úy kêu thất thanh:

- Không nên, chuyện ngươi nên làm đã làm rồi, còn không mau đi!

- Nhỏ giọng một chút!

Miêu Nghị giơ ngón trỏ lên môi khẽ suỵt, sau khi nhìn quanh thấy không có ai bèn thấp giọng nói:

- Vạn nhất Hắc Lang Quân không phải là đối thủ của bọn Cổ Tam Chính, chúng ta phải giúp y chạy trốn, để cho y thoát thân mới có thể phát tán chuyện này đi khắp nơi. Đệ tử ba đại phái đuổi giết chúng ta lâu như vậy, ta cũng muốn cho bọn họ nếm thử mùi vị bị đuổi giết một chút, những tên phản phúc vô thường phản Hồng Cân minh kia cũng nên trả giá mới được!

Lúc nói câu nói sau cùng, mắt hắn lóe lên vẻ tàn khốc.

Bì Quân Tử nghe vậy rùng mình một trận, nếu là tin tức này truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ làm cho phần lớn yêu tu tham dự Tinh Tú Hải Kham Loạn hội cùng nhau đuổi giết Cổ Tam Chính... Không biết người của ba đại phái kia chọc vào tên này làm gì, ta đã sớm biết người này không dễ chọc….

Tư Không Vô Úy thấp giọng nói với Miêu Nghị, đồng thời thi lễ:

- Ta gọi ngươi là đại gia có được chưa, vốn chúng ta cũng không phải là đối thủ của bọn họ, bị đuổi chạy khắp nơi, ngươi còn muốn chủ động giúp Hắc Lang Quân ngăn cản bọn họ. Đây chẳng phải là chủ động đưa đến tay bọn Cổ Tam Chính sao, có phải ngươi chán sống rồi không?

Miêu Nghị khoát tay nói:

- Ngươi hãy nghe ta nói, chúng ta bất quá là vì ngừa vạn nhất mới ra tay giúp Hắc Lang Quân chạy trốn mà thôi, cũng không cần thật sự liều mạng với bọn Cổ Tam Chính. Nếu bọn Cổ Tam Chính thật sự có thủ đoạn khác đuổi theo chúng ta, chúng ta trốn sớm một chút hay tối nay trốn cũng không có gì khác nhau, sớm muộn gì cũng bị bọn họ đuổi kịp. Chúng ta cũng không phải là đối thủ của bọn họ, sau này chắc chắn sẽ bị bọn họ bám theo dây dưa cho tới chết. Nếu bọn họ không có thủ đoạn đặc thù gì, đợi đến khi trời tối chúng ta sẽ chui xuống biển, cũng có thể chạy thoát.

Tư Không Vô Úy cười khổ nói:

- Chỉ sợ sau khi lộ diện sẽ không dễ dàng chạy trốn tới bờ biển.

- Cái này phải xem bản lãnh của Bì Quân Tử.

Miêu Nghị quay đầu lại vỗ vai Bì Quân Tử, cười híp mắt nói:


- Ngươi đào động khắp nơi dưới đất, không thể nào không chừa lại đường chạy trốn cho mình. Ta nhắc lại, nếu ngươi dám giở trò bán đứng ba người chúng ta, làm chúng ta sống không nổi, cho dù là ngươi chạy trốn, ta cũng sẽ để cho mọi người biết năm xưa bọn Viên Khai Sơn chết có ngươi phối hợp!

Vẻ mặt Bì Quân Tử đau khổ nói:

- Nếu bọn Hắc Lang Quân bị thua, một mình tiểu nhân không nơi nương tựa, sợ là rất khó sống đến Kham Loạn hội kết thúc.

Miêu Nghị tiếp tục vỗ vai y nói:

- Chúng ta sẽ không bỏ mặc ngươi đâu, chỉ cần ngươi có thể dẫn chúng ta chạy trốn thuận lợi, sau này cứ đi theo mấy người chúng ta, không thể lãng phí thân bản lãnh của ngươi.

Bì Quân Tử yếu ớt hỏi:

- Đến lúc đó ngài sẽ không giết ta diệt khẩu chứ?

Miêu Nghị xì một tiếng nói:

- Ta cần phải giết ngươi diệt khẩu sao? Chuyện này ngươi cũng có phần, nếu ngươi không sợ chết cứ việc loan tin khắp nơi.

Bì Quân Tử không biết nói gì, quả thật y không dám nói lung tung chuyện này.

Triệu Phi một mực cau mày chợt lên tiếng nói:

- Ngươi có nghĩ tới không, vạn nhất cuối cùng bọn Cổ Tam Chính thật sự rơi vào tay của yêu tu, nhất định sẽ nói những tấm vải đỏ quấn ở trên cánh tay Hồng Cân minh là do ngươi phát!

Miêu Nghị nhất thời kỳ quái hỏi:

- Có người nói những tấm vải đỏ kia là của Cổ Tam Chính, y không thừa nhận, vậy y nói là của ta, tại sao ta lại phải thừa nhận?

Triệu Phi than thở:

- Đồ ngươi đích thân phát tới tay người ta, nhiều người như vậy làm chứng, làm sao ngươi có thể chối cãi được?

Miêu Nghị xem thường nói:


- Không chối được thì thôi, ta sẽ nói là Cổ Tam Chính đưa cho ta, sau đó ta mới phát cho mọi người.

Triệu Phi không biết nói gì:

- Ngươi không lo lắng chút nào sao?

- Chuyện gì mà không có nguy hiểm, có một số việc không thể nghĩ quá nhiều, nếu không sẽ không làm được chuyện gì cả.

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Ta chỉ biết bây giờ bọn Cổ Tam Chính là mối uy hiếp lớn nhất của chúng ta, nếu như ngay cả cửa ải trước mắt cũng có thể làm khó chúng ta, ngược lại trông trước trông sau cân nhắc sau này mà không dám động bọn họ, chẳng phải có vẻ buồn cười sao? Còn sống là tốt hơn bất cứ chuyện gì, chuyện sau này chờ sau này đối mặt.

Ùng ùng!

Một tiếng ầm vang dội từ một đầu khác của địa đạo cuồn cuộn truyền tới, mấy người nhất tề quay đầu nhìn, lại ngơ ngác nhìn nhau, biết hai bên đã bắt đầu giao thủ...

-----------

Sau tiếng nổ này, bọn Cổ Tam Chính xâm nhập địa đạo nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy lối đi phía sau đã sập xuống, bụi mù tràn ngập.

Ầm! Ngay sau đó lối đi phía trước cũng sập xuống, hoàn toàn ngăn cách bảy người ở dưới đất.

- Không tốt, đường lui trước sau của chúng ta đã bị cắt đứt!

Đổng Toàn kêu lên một tiếng.

Đàm Lạc kêu chi chi vài tiếng, hắc hồ ly ở phía trước dẫn đường nhanh chóng vọt trở về, chui vào túi linh thú bên hông Đàm Lạc.

Ầm! Một bên vách động đột nhiên vỡ tan tành, hai đầu xuất hiện hai cái càng lớn phá vỡ vách động, cùng nhau kẹp về phía bảy người trong lối đi.

Đổng Toàn, Hồ Chi Viễn, Phí Đắc An Phía trước mở đường nhất tề múa may vũ khí trong tay ngăn cản một cái càng, phía sau Du Bách Hưng, Cổ Tử Phong xuất thủ ngăn càng còn lại.

Cổ Tam Chính và Đàm Lạc kẹp ở giữa không hổ là đệ tử kiệt xuất ba đại phái, nhanh chóng đưa mắt lạnh lùng nhìn bốn phía. Thân vùi lấp hiểm cảnh có thể nói không sợ hãi, trước khi đi vào hai người đã có chuẩn bị tâm lý, nếu không cũng không dám xông vào.

Bọn Đổng Toàn vừa ra tay liền lấy làm kinh hãi, cũng không biết là càng của loài quái vật nào đang công kích bọn họ. Lớp vỏ ngoài của chúng vô cùng cứng rắn, bằng vào pháp bảo nhị phẩm trong tay bọn họ lại không phá được lớp vỏ ngoài của đối phương.

Mà lực đạo quái vật kia lại càng lớn không thể tả, năm tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm liên thủ cũng không đỡ nổi hai cái càng kia kẹp lại. Ba người trước mặt và hai người phía sau cùng bị đẩy phải chen vào giữa Cổ Tam Chính và Đàm Lạc.

Ầm, thình lình vách động vỡ tung, rốt cục quái vật lộ ra hình dáng, lại là một con cua khổng lồ, cái miệng sắc bén của nó đang cắn về phía Đàm Lạc và Cổ Tam Chính giữa bụi đất tràn ngập tung bay.

Mười sáu tấm thuẫn đang bay vòng tròn xung quanh thân thể Đàm Lạc chợt lóe lên bảo quang màu xanh. Trong đó ba tấm thuẫn nhanh chóng hóa lớn, ghép lại với nhau, rìa mép răng cưa ăn khớp với nhau tạo thành một tấm thuẫn hình tam giác, Đàm Lạc giơ tay cầm lấy.

Ầm một tiếng vang dội, tấm thuẫn tam giác đã ngăn cản được miệng của quái vật cua kia.

Hai chân Đàm Lạc lún sâu xuống nền đất tới đầu gối, thật sự là áp lực đè lên phía trên quá lớn.