Đằng Phi ánh mắt lấp lánh nói:
- Vương gia đã có kế hoạch chu toàn, hoàn toàn có thể tự mình thực hiện, sao còn cần bản vương tương trợ?
Miêu Nghị:
- Lời không thể nói như thế, trong lòng vương gia ngươi hẳn cũng rõ ràng, mấy nhà chúng ta đều không có thực lực triệt để trở mặt cùng Thanh Chủ, lại thêm bên phía y còn có Phật chủ, bằng không chúng ta cần gì phải nghe hiệu lệnh Thanh Chủ hắn. Về phần làm chút trả đũa, giải quyết hậu hoạn không có nghĩa ta muốn trở mặt cùng Thanh Chủ, nên thích đáng mà dừng còn là phải thích đáng mà dừng, bởi thế có chút sự tình ta không tiện làm, chỉ cần ta đem chủ ý này đẩy đến bên người Hạ Hầu Thừa Vũ cùng Chiến Như Ý, cộng vơi việc bố trí thích sát ta thất bại, Thanh Chủ lập tức sẽ hoài nghi, phản ứng bên phía Thanh Nguyên Tôn rất dễ dàng bị hắn đoán được rồi hóa giải, bởi thế việc này ta không tiện ra mặt, Vương gia làm là thích hợp nhất! Vì sao? Vương gia muốn nhất thống địa bàn Đông quân, ta cũng không thể làm được gì ủng hộ Vương gia, cho dù ta ủng hộ Vương gia, nhưng nếu là Thanh Chủ không đáp ứng, có thanh đao U Minh đại quân đặt sau lưng, ta dám khinh cử vọng động ư? Thanh Chủ thật là hạ định quyết tâm muốn trừ sạch bản vương, ta tùy thời khả năng phải đối mặt cục diện lưng bụng thù địch, ta làm sao có thể an tâm ủng hộ Vương gia?
Đằng Phi trầm mặc, noi như vậy, ngược lại cũng không sai, gọi là ủng hộ mình khẳng định không phải chỉ nói ngoài miệng, khẳng định phải xuất động nhân mã bày ra thế thái đối kháng Thiên cung mới được, một khi đối phương xuất binh ủng hộ bên mình, U Minh năm ngàn vạn tinh nhuệ lại đột nhiên thừa hư mà vào, cảnh nội Nam quân tất sẽ đại loạn, đây là chuyện Ngưu Hữu Đức không thể không đề phòng, như thế nếu muốn giành được sự ủng hộ từ đối phương, tất phải giúp đối phương trừ đi ẩn hoạn U Minh đại quân trước cái đã.
Đánh giá đối phương một lục, trong lòng châm chước phản ưng của hắn, Miêu Nghị tiếp tục nói:
- Nhưng nếu phụ tử Thanh Chủ trở mặt thành thù, tình hình lập tức có biến chuyển vương gia cũng không cần phải thái quá đi cầu người khác chống lưng, bởi vì Thanh Chủ không khả năng dung nhẫn Thanh Nguyên Tôn kéo lên đại kỳ, đến lúc đó Thanh Chủ vội vã thanh lý môn hộ, nếu Vương gia nhân đó xuất binh nhất thống Đông quân, áp lực gặp phải sẽ không quá lớn. Mà ta muốn ra tay với cận vệ quân tại Thái cổ cũng cần nhờ lúc Thanh Chủ bận rộn thanh lý môn hộ, phân tán đi tinh lực, đến lúc đó Thanh Chủ không rãnh cố cập, chỉ có thể giương mắt ngồi nhìn ta nuốt trọn nhân mã mai phục tại Thái cổ của hắn. Sau đó, U Minh đại quân bị Thanh Chủ thanh lý, U Minh phủ tổng đốc lưng vác thanh danh tạo phản, tại triều đường chúng ta cũng không khả năng tiếp tục để U Minh phủ tống đốc được trùng kiến, Thanh Chủ thực lực thụ tổn là điều mà mọi người đều muốn thấy. Vương gia có thể nhất thống Đông quân, ta đã có thể giải quyết hậu hoạn, cũng có thể thuận lợi chặt đi phục binh Thanh Chủ, có thể nói là một mũi tên mấy con chim, đều đại hoan hỉ, duy Thanh Chủ một người không cao hứng mà thôi! Vương gia, cầu người không bằng cầu mình, chuyện tốt mọi người cùng được hơn hẳn bất kỳ lời hứa hẹn suông nào a!
Đằng Phi nghiêng đầu mắt nhìn quản gia Đằng Trung, nâng chén một ngụm uống cạn, Đằng Trung khẽ trao đổi ánh mắt với hắn, tiếp đó bưng hũ rót rượu cho y.
Lại nâng chén kính Miêu Nghị một cái, Đằng Phi cười nói:
- Nếu Vương gia cũng nói vơi Thành Thái Trạch những lời tương tự, sau khi chuyện này xảy ra ta liền phiền hà to.
Miêu Nghị ha ha lắc đầu:
- Vương gia nói đùa gì vậy? Chuyện cơ mật như thế bản vương há sẽ hai mặt ba đao, sau khi mọi chuyên trót lọt, nếu bất kỳ người nào trong ngươi cùng Thành Thái Trạch phát hiện chính mình bi lừa, thử hỏi liệu còn bảo mật cho bản vương? Một khi có người tiết lộ ra kế hoạch ly gián phụ tử Thanh Chủ, chỉ sợ đến lúc đó phụ tử bọn họ chính đáng đánh đến náo nhiệt thì phát hiện bị lừa, lập tức tỉnh ngộ liên hợp chuyển đầu thương sang đối phó ta, ta há dám mạo hiểm như thế? Lúc Thanh Chủ dụng binh với Thanh Nguyên Tôn, cũng là lúc Vương gia động thủ, khi Vương gia xuất binh, cũng lại là thời điểm bản vương ra tay, mấy nơi đồng thời xảy ra chuyện, Thanh Chủ chỉ có thể chuyên tâm đối phó một đầu, không khả năng phân tán binh lực tứ phía xuất kích, bằng không hắn chẳng dẹp yên được đầu nào, người ta có thể nhẹ nhàng đắc thủ! Chỉ cần ta ủng hộ Vương gia, lai có Hạ Hầu gia đè lên, dù cho Thành Thái Trạch nói toạc miệng lưỡi, Khấu Lăng Hư cùng Quảng Lệnh Công cũng sẽ không vì hắn mà khiến cục diện liên thủ của mấy nhà bị tan rã, tạo cơ hội cho Thanh Chủ đối phó từng người một, đến lúc đó sẽ chỉ xuất binh ủng hộ vương gia, Thành Thái Trạch tất vong, vương gia tất định nhất thống Đông quân, tái tạo lại cục diện bốn quân cạnh hợp!
Được nghe lời ấy, Đằng Trung mỉm cười rót rượu, băn khoăn trong lòng Đằng Phi cũng dần lắng xuống, nội tâm không khỏi hưng phấn, loại chuyện mọi người đều có chỗ tốt thế này đúng là hơn hẳn bất kỳ lợi hứa hẹn nào, tâm tình rất tốt, nói đùa một câu:
- Chẳng lẽ vương gia không sợ ta vừa quay đầu liền đem kế hoạch này bán cho Thanh Chủ?
Miêu Nghị lại nghiêm sắc mặt, không đùa bỡn với hắn:
- Thanh Chủ mong không được mấy phương thế lực phân hoá lẫn nhau, Vương gia bán cho Thanh Chủ liệu có thể đổi lấy Thanh Chủ ủng hộ Vương gia nhất thống Đông quân? Chẳng lẽ Vương gia nhìn vừa mắt mấy thứ tiền thưởng kia? Hơn nữa sự thể chưa xảy ra, dù cho Vương gia tiết mật lại đã làm sao? Thanh Chủ còn có thể bằng vào mấy câu nói suông liền đem ta trị tội? Vương gia nếu thật làm như vậy, ngược lại sẽ bức bản vương triệt để đứng về phía Thành Thái Trạch, khi đó hậu quả thế nào chắc Vương gia cũng biết!
- Nói đùa mà thôi, Vương gia đừng cho là thật, là bản vương nói sai rồi phạt một chén!
Đằng Phi bật cười ha ha nâng chén tự phạt, đặt chén rượu xuống lại lia lịa gật đầu khẽ nói:
- Quả đúng là rượu ngon!