Ngưu Thiên Vương phủ, trên lầu các cao vút, Miêu Nghị lắp tay lên lan can, ngắm nhìn phương xa.
Vân Tri Thu bước lên, khoan thai đi tới sau người hắn cười nói:
- Vương gia đang nghĩ cái gì?
Miêu Nghị quay đầu, trên khuôn mặt góc cạnh phân minh đã bắt đầu để râu ngắn, thân phận hiện nay của hắn không thích hợp với bộ dạng trẻ trung tiểu bạch kiểm như trước đây.
Khí chất toàn thân cải biến không nhỏ, trong ảnh khí đã từng cua lúc trước ngầm giấu thêm một cổ khí thế lẫm nhiên, là bá khí! Không giận tự uy!
Chẳng qua khí chất cương ngạnh kia nháy mắt lại nhu hóa:
- Nghe nói lại nháo lên?
Vân Tri Thu lườm hắn một cái:
- Cái tên Nhiễm Vô Nhiễm thật sự là khiến người đau đầu, bị người nói một câu không giống nữ nhân, lại chạy lại mắng chửi người ta, còn muốn kéo người ta đánh nhau phân thắng thua, ngươi cũng không quản quản?
Miêu Nghị bật cười ha hả nói:
- Ta không quản! Chúng ta nói tốt rồi, chuyện nhà do ngươi quản!
Vân Tri Thu:
- Ai cha! Thế sao lục lén la lén lút chạy đi thoải mái lại không nói lời này?
Miêu Nghị lập tức vội ho một tiếng che dấu lúng túng nói:
- Người chạy tới không phải là vì nói cái này chứ?
Vân Tri Thu hai tay đáp lên lan can, thở dài một tiếng:
- Thất giới đại sự muốn tới đại thế giới.
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Đang yên đang lành trong tiểu thế giới, chạy tới đây làm gì, chẳng lẽ không biết bản thân không nên ở lộ diện ở bên này.
Vân Tri Thu lắc đầu nói:
- Hắn từ chỗ Ngọc la sát nghe nói Phật chủ muốn khai đàn thuyết pháp, kềm nén không được, muốn đi nghe pháp.
Miêu Nghị lắc đầu:
- Không được! Cần gì tự tìm phiền toái, vạn nhất xảy ra chuyên thì làm thế nào?
Vân Tri Thu thở vắn than dài nói:
- Hắn nói cái gì mà, có thể nghe vô thượng Phật âm chết không đủ tiếc, hắn cũng muốn tìm ra vấn đề trong giới môn công pháp, để truyền cho hậu nhân, nói là chuyện đó chính mình nghĩa bất dung từ! Hắn mở miệng, Ngọc la sát bên kia miệng đầy đáp ứng, nói là bảo đảm sẽ an bài thỏa đáng cho hắn, hiện đang chuẩn bị từ tiểu thế giới đi qua, ngươi nói ta làm sao ngăn trở? Tóm lại ta không tiện khuyên hắn, muốn cự tuyệt thì chính người đi mà cự tuyệt, chuyện này ta không làm được.
Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Ngọc la sát thật có thể bảo chứng không việc gì?
Vân Tri Thu:
- Nghe y Ngọc la sát thì theo lý thuyết hẳn sẽ không việc gì, đến lúc đó lượng người nghe pháp rất nhiều, cũng không mấy người gặp qua Thất giới đại sư, chỉ cần thay đổi dung mạo Thất giới đại sự một chút, lẫn vào trong đám đông, chắc không người có thể nhận ra.
- Ngươi xác nhận lại với Ngọc la sát một cái, nếu thật sự có thể bảo đảm không việc gì... Tới thì tới thôi, dù sao cũng là sư phó của lão nhị, chúng ta không tiện nói thêm cái gì.
Miêu Nghị đành chịu thở dài một tiếng, gặp phải loại ngươi cố chấp như Thất giới đại sư thì đúng là hết cách, khuyên không được mà mắng cũng không xong.
- Ừ!
Vân Tri Thu gật gật đầu, lại hỏi:
- Ngươi thật muốn đi ư? Không có nguy hiểm chứ?
Miêu Nghị buông tay vỗ lên lan can:
- Không đi không được, mấy Thiên vương không tham gia triều hội đã là không nể mặt Thanh Chủ, Phật chủ khó được một lần pháp hội mà con không đi cổ động một cái, vậy khác gì hai đầu đều đắc tội, Thanh Chủ tưởng trừ sạch ta, nếu là Phật chủ cùng theo nhúng tay vào, sẽ vô cùng phiền toái, bây giờ thực lực chúng ta còn chưa đến lúc trở mặt. Huống hồ cũng cho phép chúng ta dẫn theo nhân mã, một khi có việc, bằng nhân mã mấy nhà chúng ta, chỉ cần liên hợp lại, không nói thủ thắng, đối phương cũng đừng tưởng trong thời gian ngắn khống chế được chúng ta. Phật chủ nếu thật dám làm loạn, cùng lắm là ta tập hợp nhân mã mấy nhà từ mật đạo dẫn vào, trực tiếp đánh tới Phật giới, để xem hắn làm sao thu trường! Yên tâm đi, Phật chủ cũng không muốn thấy Thanh Chủ một nhà độc đại, chuyến này đi chắc sẽ không có nguy hiểm, Khấu Lăng Hư bị Phật chủ “giữ lại” qua một lần, không phải cũng đi như thường.
Vân Tri Thu thấp giọng nói:
- Tâm lý ngươi nắm chắc là được, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, hiện tại không như trước đây, bao nhiêu người hi vọng vào ngươi, ngươi không được làm chuyện lỗ mang, nhiệt huyết xung đầu!
- Biết, biết! Miêu Nghị vỗ vỗ mu bàn tay nang, nắm chặt trong tay.
Gio lạnh gào thét trong động băng, Nam Ba bó gối tĩnh tọa, thần tình bất động, nhìn như tượng gỗ.
- Lại có mấy cứ điểm không còn tin tức, thế lực Hạ Hầu gia thật sự vượt qua tưởng tượng của chúng ta, nếu tiếp tục để bọn họ từng bước mò xuống thế nay, sớm muộn ở bên ngoài chúng ta sẽ không còn người để dùng, phải thành người mù mất, đến lúc đó không có tai lực mặt dưới cung cấp, nhân tâm của chúng ta bên này sớm muộn sẽ loạn, hành tung nói không chừng cũng sẽ bị bọn họ nắm giữ.
Tả Nhi ở bên cạnh khẽ thở dài một tiếng.
Băng tuyết dính trên người Nam Ba đột nhiên bay đi, Nam Ba chậm rãi đứng lên:
- Nghe nói Cực lạc giới muốn làm pháp hội, đi xem thử đi.
Tả Nhi cười khổ nói:
- Bát phương tự tiến vào Cực lạc giới kiểm tra cực nghiêm, từ lúc tiền bối xuất hiện càng được tăng cường kiểm soát, sợ là tiền bối không có cơ hội tiến vào.
Tâm lý lại thầm thì, người còn có tâm tư đi xem pháp hội. Nam Ba bình tĩnh nói:
- Chặt đứt liên hệ với mặt dưới đi, tạm thời bảo tồn thực lực bên này, tới Cực lạc giới một chuyến! Không cần đi Bát phương tự, ta biết một mật đạo khác để ra vào Cực lạc giới!
Tả Nhi ngạc nhiên, nghĩ thầm, sao ngươi không nói sớm?
Nam Ba làm ra quyết định này cũng trải qua quá trình cân nhắc gian nan, hắn một mực nghĩ cách được đến huyết liên trong tay Miêu Nghị, mới sẽ dày vò mãi bên nay, nhưng với tình thế hiện tại, Thiên Đình bên này khắp nơi đều đang phòng hắn, căn bản không cho hắn cơ hội xuống tay, đặc biệt là Hạ Hầu gia từng bước ép sát, khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm. Huyết liên tưởng muốn dễ dàng lấy đến tay hiển nhiên là không khả năng, mà nơi ra vào Cực lạc giới bên kia tuy cùng nghiêm mật phòng thủ, nhưng nội bộ Cực lạc giới lại buông lỏng hơn nhiều, đều cho rằng hắn còn đang ở trong cảnh nội Thiên Đình, sau khi đi qua sẽ tương đối dễ dàng để phát triển. Gặp phải nguy hiểm có khả năng đi đến, hắn không thể không làm ra quyết định tạm thời vứt bỏ huyết liên, ẩn vào Cực lạc giới lần nữa bắt đầu, bắt tay chọn tuyển đa tạo nhục thân thích hợp, tuy xác suất thành công cực thấp, khả năng cần phải tốn thời gian rất lâu, nhưng thật là đã hết cách rồi, không được đến huyết liên, không có đường tắt, chỉ có thể từng bước từng bước mà đi, đoạn rằng bọn họ cũng không ngờ hắn đã trốn vào Cực lạc giới, bến đó so bên này càng thêm an toàn.