Phi Thiên

Chương 363-2: Như Ý Tiên (Hạ)

Cổ Tam Chính, Đàm Lạc, Diệp Tâm nhất tề nhìn Bích Giáp Truy Phong Thú bị bắt phải lùi ngược lại, có thể nói là vô cùng khiếp sợ. Điều này sao có thể, làm sao cước lực của Bích Giáp Truy Phong Thú có thể kém một long câu?!

Theo thân hình Bích Giáp Truy Phong Thú bị kéo lùi lại, rốt cục Hắc Thán cũng tìm được điểm phát lực. Bốn vó vùi sâu xuống đất đột nhiên đạp một cái, thình lình toàn thân nhẹ bỗng, bắt đầu chạy như bay.

- Súc sinh giỏi lắm!

Tư Không Vô Úy vui mừng hét lên một tiếng, Triệu Phi cũng lộ vẻ bất ngờ.

Chỉ thấy đối diện trong nháy mắt rối loạn, con Bích Giáp Truy Phong Thú kia lập tức bị kéo lộn một vòng dưới đất, bụi đất tung bay, bị kéo chạy một mạch ngược lại. Thật may là Diệp Tâm phản ứng mau nhanh chóng thoát thân khỏi lưng vật cỡi, mới không bị ngã xuống đất theo nó.

Theo Hắc Thán gia tăng tốc độ chạy, Bích Giáp Truy Phong Thú phía sau bị kéo lê giãy giụa hất bay vô số đất đá, điên cuồng kêu thảm, lộ ra vẻ vô cùng kinh hoảng. Nó không hề có cơ hội đứng dậy, vừa cố gắng đứng lại bị kéo ngã xuống, hiện tại không còn cơ hội đứng vững chân được nữa.

Tình cảnh ấy quả thật là thê thảm không nỡ nhìn, cấp bậc Bích Giáp Truy Phong Thú hơn xa long câu lại đang bị một con long câu hành hạ.

Diệp Tâm trợn mắt há mồm, có cảm giác ăn trộm gà không thành còn lỗ nắm thóc, không kéo được vật cỡi đối phương, ngược lại bị đối phương kéo vật cỡi của mình đi rồi.

Đàm Lạc cao giọng nói:

- Diệp Tâm, nàng ngây người ra đó làm gì, còn không mau thu Như Ý Tiên lại, chẳng lẽ muốn nó chết sao?

Diệp Tâm định thần lại vội vàng thi pháp, Như Ý Tiên cuốn lấy chân Hắc Thán nhanh chóng buông lỏng ra.

Bích Giáp Truy Phong Thú bị kéo chật vật một hồi lúc này mới đứng lên, ủ rũ cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ, có vẻ vô cùng uất ức.

Khoảng cách của hai bên đã kéo giãn ra xa, bằng vào tu vi hai bên, khoảng cách này đã vượt ra khỏi phạm vi công kích lẫn nhau.

Nhìn Bích Giáp Truy Phong Thú chật vật không chịu nổi, Tư Không Vô Úy nhấc chân đạp đạp Hắc Thán bên dưới, tỏ vẻ tán thưởng, cười ha hả như điên:

- Quá đã! Bích Giáp Truy Phong Thú bất quá cũng chỉ như vậy!


- Cản bọn họ lại!

Cổ Tam Chính gầm lên, cùng Đàm Lạc thao túng Bích Giáp Truy Phong Thú cấp tốc điên cuồng đuổi theo.

Diệp Tâm ngồi sau vật cỡi Cổ Tam Chính nhanh chóng thu Như Ý Tiên của mình, cũng không kịp nhớ trên người vật cỡi của mình dính đầy bụi đất, tung mình lên lưng nó điên cuồng đuổi theo.

Thân là một nữ nhân xinh đẹp, dưới mắt mọi người mất thể diện như vậy có thể nói là thẹn quá hóa giận, hận không thể lột da sống Miêu Nghị và vật cỡi của hắn.

Thật may là Bích Giáp Truy Phong Thú một thân linh giáp trời sinh đao thương khó phạm, bằng không bị kéo một hồi như vậy suy đoán không chết cũng trọng thương.

- Cản ta là chết!

Miêu Nghị một tay cầm Nghịch Lân thương, một tay cầm Huyền Âm Bảo Kính gầm lên.

Không cần hắn xuất thủ, Triệu Phi thao túng Linh Ảo Xích ảo hóa ra linh xích đầy trời, Tư Không Vô Úy vung Trấn Sơn Chùy đập loạn, khiến cho tiếng kêu thảm thiết vang lên một mảnh, rốt cục không còn ai dám ngăn cản bọn họ.

Ba người cùng cỡi một vật cỡi, mở một đường máu nhanh chóng phá vòng vây ra, lúc này không có thời gian thu nhặt chiến lợi phẩm.

Cổ Tam Chính và Đàm Lạc ngồi Bích Giáp Truy Phong Thú, tốc độ không phải là tầm thường, nhanh chóng bỏ đồng môn lại một khoảng, ngay cả Diệp Tâm rơi lại sau chót cũng thao túng Bích Giáp Truy Phong Thú nhanh chóng vượt qua đồng môn.

- Phế vật!

Cổ Tam Chính từ lỗ hổng vòng vây Hồng Cân minh bị công phá chạy đi chợt tức giận mắng một tiếng.

Mắt thấy truy binh nhanh chóng đuổi theo, Triệu Phi quay đầu lại quát Tư Không Vô Úy đang vác Trấn Sơn Chùy cười vui vẻ:

- Chùy của ngươi ảnh hưởng đến tốc độ, mau thu lại!

Tư Không Vô Úy vội ho một tiếng, không tiện làm ra vẻ nữa, vội vàng thu nhỏ Trấn Sơn Chùy cầm trong tay, cũng ngồi xuống quay mặt ra sau chen giữa hai người.


Cũng không phải là Trấn Sơn Chùy quá nặng ép cho vật cỡi không chịu nổi, không có chuyện này, trọng lực đã được Tư Không Vô Úy thi pháp nhận chịu, sẽ không chuyển sang trên người vật cỡi. Nhưng vác thanh chùy to lớn như vậy giống như đang vác một ngọn núi, lực cản gió lớn có thể tưởng tượng được, ngay cả Tư Không Vô Úy cũng cảm giác được lực cản gió hơi lớn, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến tốc độ vật cỡi.

Chùy vừa thu lại, tốc độ Hắc Thán lập tức gia tăng một bậc.

Bên tai tiếng gió vù vù, Tư Không Vô Úy ngồi ngược chậc chậc thành tiếng khen ngợi:

- Miêu Nghị, bảo giáp vật cỡi của ngươi luyện chế thế nào vậy, hiệu quả gia tốc không chê vào đâu được.

Y còn tưởng rằng Hắc Thán có thể chạy nhanh như vậy là nhờ hiệu quả của bảo giáp vật cỡi.

- Bây giờ ngươi còn có lòng dạ quan tâm chuyện này sao?!

Miêu Nghị tránh né không trả lời, cũng không tiện trả lời.

Bọn Cổ Tam Chính truy kích phía sau càng đuổi càng kinh ngạc, long câu phía trước chạy thục mạng lại có thể chạy nhanh ngang ngửa với Bích Giáp Truy Phong Thú của bọn họ vốn sở trường về tốc độ. Thậm chí nói ngang ngửa là không thích hợp, bởi vì con long câu kia chở tới ba người trên lưng, mà trên lưng Bích Giáp Truy Phong Thú chỉ chở có một người, như vậy mà vẫn không đuổi kịp.

Cổ Tam Chính và Đàm Lạc đuổi sát ở phía trước, Diệp Tâm mím chặt đôi môi đuổi sát theo sau. Ba người bọn họ đã bỏ lại đám nhân mã Hồng Cân minh phía sau thật xa, không phải là tốc độ long câu phía sau có thể so sánh.

- Chẳng trách nào tên kia làm chiến giáp cho vật cỡi, thì ra chiến giáp của vật cỡi này có điểm khác thường.

Cổ Tam Chính nghiêng đầu nhìn về phía Đàm Lạc.

Đàm Lạc gật đầu nói:

- Bảo giáp của vật cỡi này là bảo bối tốt.

Tất cả đều cho rằng tốc độ nhanh kỳ lạ của Hắc Thán là nhờ công của chiến giáp trên người nó.

Đảo này cũng không lớn, không đủ cho những linh thú này dong ruổi tung hoành, Hắc Thán vọt tới bờ biển đột nhiên bay lên không, bay ra xa một hai trăm thước.

Người còn trên không trung, ba người Miêu Nghị từ lưng Hắc Thán phi thân bay lên, bảo giáp trên người Hắc Thán hóa thành sương mù đen, được Miêu Nghị thu vào trong vòng tay trữ vật.

Rào một tiếng, mặt biển văng bọt nước khắp nơi, Hắc Thán vừa rơi xuống biển lập tức chui nhanh xuống đáy lặn đi mất.

Ba người Miêu Nghị đáp xuống mặt biển lập tức nhanh chóng đạp sóng mà đi, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy mỗi người nắm lấy một cánh tay Miêu Nghị, song song dìu Miêu Nghị lấy tốc độ nhanh nhất thi triển lăng ba phi độ thoát đi.

Không có biện pháp, thao túng bè gỗ không có tốc độ nhanh như vậy, tốc độ Hắc Thán bơi lội so ra cũng kém tốc độ lăng ba phi độ. Sở dĩ hai người Triệu Phi dìu Miêu Nghị cũng là bởi vì tu vi Miêu Nghị quá thấp, không thích hợp với phương thức liều mạng chạy trốn như hiện tại.

Lần này coi như là Miêu Nghị và Hắc Thán tách ra, thật sự là mang theo Hắc Thán chạy rất khó, ngược lại có thể liên lụy Hắc Thán. Dù sao mục tiêu của ba đại phái là ba người bọn hắn, mà không phải một vật cỡi nho nhỏ, bọn họ hấp dẫn truy binh ngược lại là chuyện tốt giúp cho Hắc Thán đơn độc rời đi.