Phi Thiên

Chương 362-1: Tích Lịch Kiếm Lô (Thượng)

Miêu Nghị vẫn nhàn nhạt nói:

- Lúc hai vị lên thuyền có thể không chú ý, địa phương mọi người lên thuyền chính là địa bàn của ta. Miêu mỗ chính là sơn chủ Trấn Hải sơn, an bài hết thảy mọi việc chính là do Trấn Hải sơn ta thao túng, quyền lợi ở trên tay ta, an bài cho mình chức quản sự nho nhỏ đã đáng là gì. Nếu lúc ấy ta mất hứng, có thể cho một mồi lửa đốt sạch mười chiếc thuyền.

Hai người nhìn nhau lần nữa không biết nói gì, phát hiện bị Miêu Nghị lừa gạt quá ác.

Nhân mã đối diện thấy bên này nói chuyện với nhau, không ít người nhất thời vui mừng trước tai họa của kẻ khác, chuẩn bị nhìn phe Miêu Nghị nội loạn, làm sao hai tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm có thể tiếp tục cùng phe với một tu sĩ cảnh giới Bạch Liên.

- Hai vị, ta đã thẳng thắn cho biết, bây giờ các ngươi hối hận vẫn còn kịp, nếu bây giờ các ngươi đầu dựa vào phe đối diện, ta cũng không oán các ngươi. Bất quá có một điểm e rằng các ngươi phải phối hợp với ta.

Miêu Nghị tỏ ra không sợ hãi nói.

Tư Không Vô Úy hỏi:

- Muốn chúng ta phối hợp ngươi cái gì?

Miêu Nghị xem thường nói:

- Hai ngươi đã đầu hàng, một mình ta cũng không cần đánh, dĩ nhiên là chạy trốn, mà các ngươi nhất định phải phối hợp để ta chạy trốn.

Hai người đồng thanh hỏi:

- Tại sao?

Miêu Nghị cười nhạt nói:

- Bọn họ cho là ba món pháp bảo đều ở trên người của ta, nếu ta chết ở chỗ này, một khi bọn họ lục soát trên người ta không có, quay lại nhất định sẽ nghi ngờ trên người của hai người các ngươi, thử hỏi các ngươi còn giữ được hai món bảo vật kia sao? Chỉ cần để ta chạy trốn, sau đó các ngươi có thể đổ hết lên người ta, nói ta giữ bảo vật, mọi người đều có lợi, tại sao không làm?!

Hai người ngơ ngác nhìn nhau lần nữa.

Triệu Phi quan sát Miêu Nghị trên dưới một lượt, đột nhiên giơ ngón tay lên, nói lời khen ngợi phát ra từ tận đáy lòng:

- Miêu Nghị ôi Miêu Nghị, bây giờ coi như ta tâm phục khẩu phục ngươi rồi, bị ngươi lừa gạt thảm như vậy thật đúng là không oan uổng một chút nào. Nếu nói tu sĩ Bạch Liên thất phẩm là ngươi có thể sống sót rời đi Tinh Tú Hải, bây giờ ta thật sự không nghi ngờ chút nào!


Tư Không Vô Úy trừng mắt:

- Coi như ngươi độc, sớm muộn đại gia sẽ bị ngươi chơi chết!

Hiện tại coi như hai người Triệu Phi có hơi hiểu được tại sao Miêu Nghị lại sảng khoái tặng hai món bảo vật cho bọn họ.

- Non xanh còn đó, nước biếc còn đây, xin hai vị bảo trọng. Nếu ngày sau còn có cơ hội, ba người chúng ta sẽ ôn chuyện cũ, Miêu mỗ đi trước một bước!

Miêu Nghị không hề tỏ ra khẩn trương, cáo từ một tiếng, chuẩn bị quay đầu bỏ chạy, cuộc chiến này một mình hắn thật không có biện pháp đánh, tẩu vi thượng sách.

Ai ngờ Tư Không Vô Úy và Triệu Phi nhìn nhau trao đổi ánh mắt lên tiếng ngăn trở:

- Chuyện vẫn chưa xong, đi gì mà đi!

Chuyện này ra ngoài dự liệu của Miêu Nghị, không khỏi sửng sốt nói:

- Chẳng lẽ hai người các ngươi muốn bắt ta lập công hay sao, các ngươi không biết tính tình của bọn người đối diện ư? Đó chính là loại người thấy pháp bảo là bất chấp tính mạng, hơn nữa Miêu mỗ cũng không phải là kém cỏi bất tài. Các ngươi có tin không, nếu ta muốn chạy, các ngươi chưa chắc có thể bắt được! Lui một bước nói, cứ cho là hai người các ngươi có thể bắt được ta, bắt ta giao nộp coi như lập công, bọn họ cũng không thể nào để cho các ngươi giữ lại hai món bảo vật kia. Chẳng lẽ hai người các ngươi muốn nhả ra bảo vật đã vào tay, các ngươi không có bệnh gì chứ?

Hắn không phải nói mạnh miệng, tình huống trước mắt này, nếu như hắn muốn chạy trốn, thật sự là hai người Triệu Phi chưa chắc có thể bắt hắn lại.

Nguyên nhân rất đơn giản, hai con tiểu Đường Lang đã lặng lẽ nấp bên sườn vật cỡi, sau chân hai người chờ đợi sẵn sàng. Chúng đang giơ đôi càng sắc bén lên, chuẩn bị đâm vào bắp chân hai người bất cứ lúc nào.

Nếu hai người để hắn rời đi, Miêu Nghị sẽ không động thủ. Giữ lại hai người này ở trận doanh đối phương, lúc Hồng Cân minh tiếp tục đuổi giết hắn, có khả năng rất lớn hai người bọn họ bị hắn lợi dụng vì muốn giữ được bảo vật trong tay sẽ tiếp tục giúp hắn bỏ chạy. Cho nên hắn mới tặng hai món bảo vật cho bọn họ mà không hề tiếc nuối, lúc nên bỏ thì phải bỏ.

Nếu hai người không thả hắn đi, thậm chí là động thủ với hắn, vậy Miêu Nghị hắn cũng sẽ không khách sáo, không ngại lợi dụng tiểu Đường Lang giết chết hai người tại chỗ, nhanh chóng đoạt lại bảo vật mình đã tặng xong lập tức bỏ chạy.

Tóm lại là địch hay bạn, sống hay chết, tất cả chỉ trong một niệm của bọn Triệu Phi.

Triệu Phi và Tư Không Vô Úy còn chưa biết Miêu Nghị giữ lại hậu thủ, thấy đến nước này rồi, tên này còn có thể trấn định như thế, hơn nữa còn không tỏ ra khẩn trương chút nào. Trong lòng cả hai thầm khen ngợi, giỏi cho một tên lâm nguy bất loạn.

Tư Không Vô Úy cười hắc hắc nói:


- Nếu để cho ngươi đi như vậy, chúng ta mới thật là có bệnh.

Cặp mắt Miêu Nghị chợt híp một cái, chuẩn bị động thủ, không ngờ rằng Triệu Phi lên tiếng than thở:

- Ngươi có câu nói không sai, một trăm hạng đầu Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đủ cho mấy người chúng ta, tự nhiên phải liên thủ tranh thủ một hạng. Tư Không, ngươi cảm thấy một trăm hạng có thể đủ cho tất cả mọi người đối diện được chăng?

Tư Không Vô Úy tiếp tục cười hắc hắc nói:

- Dĩ nhiên không được, đối diện có hơn ngàn người.

Triệu Phi lại hỏi:

- Tư Không, tu vi chúng ta cũng coi là đứng đầu trong số những tu sĩ tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội. Ngươi cho là sau khi chúng ta đầu hàng bọn họ, dù chúng ta có năng lực tiến vào trăm người đứng đầu, ba đại phái sẽ bằng lòng sao?

Tư Không Vô Úy lắc đầu nói:

- Sẽ không, chắc chắn ba đại phái sẽ đoàn kết giết chết chúng ta trước, tận lực tranh thủ để cho đồng môn của mình tiến vào.

Nghe được hai người một xướng một họa, trên mặt Miêu Nghị dần dần hiện lên nụ cười:

- Nhưng tu vi ta mới Bạch Liên thất phẩm, liên thủ với ta có khả năng thành công nhỏ hơn…

Triệu Phi:

- Bạch Liên thất phẩm như ngươi giết Thanh Liên cửu phẩm còn giết ít sao? Bạch Liên thất phẩm có thể giết Thanh Liên cửu phẩm, có thể coi là Bạch Liên thất phẩm sao?

Tư Không Vô Úy gật đầu nói:

- Ngay cả điện chủ cũng dám đắc tội, Bạch Liên thất phẩm này rất biến thái.

Triệu Phi:

- Đối phương đuổi sát không buông, hiển nhiên là gấp gáp báo thù cho đệ tử ba đại phái đã chết. Có lẽ bọn họ sẽ bỏ qua cho những người khác giết đệ tử ba đại phái trước kia, nhưng chúng ta là những người cầm đầu, sợ là không thoát. Cho dù là có thể bỏ qua cho chúng ta, chắc là sẽ bị ép bán mạng cho bọn họ!

Tư Không Vô Úy:

- Không bằng bán mạng cho mình!

Triệu Phi:

- Đúng vậy! Trước kia chúng ta không có vốn để liều mạng, hôm nay tất cả chúng ta tay cầm trọng bảo, vì sao phải sợ bọn họ?! Bọn họ chậm chạp không dám động thủ, ngược lại ở chỗ này khích bác ly gián, hiển nhiên cũng là có điểm kiêng kỵ chúng ta. Tư Không, trước đây chúng ta không trốn, lựa chọn ở lại đối mặt bọn họ là vì sao?