Sau khi Cao Quan nghe xong, như thể hội được điều gì đó từ trong ánh mắt mong đợi cua hai người, yên lặng nói:
- Việc này đã bẩm báo bệ hạ chưa?
Tư Mã Vấn Thiên chắp tay cười khổ nói:
- Việc này trách nhiệm của hai ta thật sự không nhỏ, chốc nữa bệ hạ tất sẽ để ngươi đi tra, còn mong Cao huynh nhẹ tay một chút, bằng không bệ hạ sợ là sẽ không nhẹ nhàng tha qua hai người chúng ta!
Thượng Quan Thanh cười khổ gật đầu, hiển nhiên cũng có ý tương tự.
݂Cao Quan trầm mặc hồi lâu, mới từ từ lên tiếng nói:
- Hai vị có biết hậu qua khi giấu diếm việc này? Với loại sự tình này, một khi chúng ta liên thủ giấu diếm, trên có tổng quản bên ngươi bệ hạ, dưới có thủ hạ tả hữu giám sát bộ, hai vị thử cân nhắc phân lượng mà xem, một khi để bệ hạ biết chuyện, chúng ta sợ là đầu trên gáy cũng không giữ nổi, làm thế là muốn ép bệ hạ đổi người a! Mà chúng ta còn không biết tình hình bên Ngưu Hữu Ðức giờ ra sao, nhỡ Lâm Ngạo Tuyết công nhiên lộ diện bên phía Ngưu Hữu Ðức thì làm thế nào? Chúng ta còn có thể cùng Ngưu Hữu Ðức ám thông khúc khoản được ư?
Tư Mã Vấn Thiên trầm ngâm nói:
- Lâm Ngạo Tuyết là phạm nhân đã bị định tội. Ngưu Hữu Ðức lớn mật đến đâu cũng không đến nỗi để Lâm Ngạo Tuyết công nhiên lộ diện a?
Cao Quan lành lạnh nói:
- Việc này động tĩnh không nhỏ, các ngươi dám cam đoan trên tay bệ hạ không có tai mắt nào khác?
Chỉ một câu đó, lập tức khiển Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên đồng thời câm họng, nhỡ ra bệ hạ thông qua con đường khác biết được tình hình, hậu quả không thể tưởng tượng.
Cao Quan thở dài một tiếng, nói tiếp.
- Chiếu ta nói, hai vị còn là thành thật bẩm báo lên bệ hạ a! Bệ hạ cố nhiên sẽ tức giận, cũng sẽ trừng phạt, nhưng tội không đến nỗi chết, mà lại việc này còn liên lụy tới Phá Quân cùng Vũ Khúc, chẳng lẽ bệ hạ còn có thể giết hết chúng ta ư? Pháp không trách chúng, nếu chúng ta giấu diếm, thì Phá Quân cùng Vu Khúc chắc không có việc gì, mà chúng ta phải chết không nghi ngơ!
Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên nhìn nhau không nói.
Tinh thần điện, Thanh chu hai tay chống lên án, thân thể khẽ rướn về phía trước, như mảnh hổ rình mồi, ánh mắt thâm lạnh, quét qua đám người đứng bên dưới, từng câu từng chữ cưng bang bang nói:
- Ngay dưới mí mắt của trẫm, cả đao đều dám giá đến cổ trẫm rồi!
Thượng Quan Thanh, Tư Mã Vấn Thiên, Phá Quân, Vũ Khúc, đều chăm chăm cúi đầu không nói, chỉ riêng Cao Quan thẳng tắp đứng đó, mặt không biểu tình, đích xác là trong chuyện này không có chút trách nhiệm nào của hắn cả. Lúc này mấy người đẫ thông nhất qua về tinh hình đại khái, sự tình như đã lọt vào tai tên miệng rộng là Phá Quân. Tự nhiên đồng nghĩa với không còn ai dám giấu diếm, vừa vặn bẩm báo hết thảy sự tình cho Thanh Chủ. Mấy người vừa câu thông với nhau, sự tình dần dần trở nên rõ ràng, Quách Diên Ðình đích xác thừa cơ chạy trốn, phía Cận Vệ quân có người tận mắt nhìn thấy.
Mặt dưới không người dám nói chuyện. Thanh Chủ vòng qua trường án, chầm chậm đi tới bên người bọn họ, vung cước lên, trực tiếp đạp Thượng Quan Thanh ngã lăn xuống đất.
Thượng Quan Thanh chùi đi vết máu tran ra trên khóe miệng, cuống cuồng bò lên quỳ xuống, cúi thấp đầu.
Thanh Chủ chỉ vào hắn cười lạnh nói:
- Trong Ảnh vệ không ngờ có gian tế, có gian tế, lại còn thường xuyên ra vào nơi trẫm tu luyện, trẫm tín nhiệm ngươi như thế, ngươi báo đáp trẫm bằng cách nay ư?
Thượng Quan Thanh dập đầu xuống đất, hoảng sợ nói:
- Lão nô cô phụ thiên ân, tội nên vạn chết!
- Người đâu!
Thanh Chủ hướng ngoài cửa quát một tiếng.
Ngoài cửa ào ào xông đến mấy người. Thượng Quan Thanh ngước mặt lên, trong mắt toàn là kinh khủng, đáng thương nhìn Thanh Chủ.
Thanh Chủ chỉ vào hắn.
- Kéo hắn đi ra.
Nhìn chăm chăm Thượng Quan Thanh một lát, cuối cùng nói:
- Ðánh hai mươi Thuần long tiên!
- Tạ ơn bệ hạ! Tạ ơn bệ hạ...
Thượng Quan Thanh gần như nghẹn ngào kêu lớn, không chặt não đại hắn, cũng đồng nghĩa với tha hắn một mạng, hai mươi Thuần long tiên tuy đã đủ để đưa người vào chỗ chết, nhưng người bên dưới hẳn không đến nỗi không biết điều cứ vậy đánh chết hắn.
Cánh tay từ trái phải kẹp hắn lên trực tiếp kéo ra ngoài Thượng Quan Thanh một đường rối rít tạ ơn.
- Ngươi!
Ngón tay Thanh Chủ chi vào ngực Tư Mã Vấn Thiên, kẻ sau lập tức qùy rạp xuống đất.
Thanh Chủ cắn răng nói:
"- Ðó chính là thám tử do ngươi cài cắm? Ðó chính là kiệt tác mà ngươi dương dương đắc ý? Giám sát tả bộ không ngờ lại đối phó trầm!
- Thần tội nên vạn chết!
Tư Mã Vấn Thiên hoảng sợ dập đầu.
- Người đâu! Kéo ra ngoài, đánh hai mươi Thuần long tiên!
Lại mấy người xông vào, trực tiếp kẹp hai tay Tư Mã Vân Thiên kéo đi.
- Còn có hai ngươi!
Thanh Chủ vung tay chỉ hướng Phá Quân cùng Vũ Khúc, nổi giận nói:
- Thân quân của trẫm đều là đứa mù ư? Mặc người muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, xem nhà của trẫm như chỗ không người, trẫm cần các ngươi làm cái gì? Ngươi bình thường không phải lớn lối lắm ư?
Trọng điểm chỉ vào Phá Quân, gần như rống giận quát lớn!
Phá Quân cùng Vũ Khúc lập tức quỳ xuống, cúi đầu nói:
- Thần vạn chết!
- Người đâu! Kéo ra ngoài, mỗi kẻ đánh năm Thuần long tiên, nếu có lần sau, quyết trảm không tha!
- Tạ bệ hạ thiên ân!
Hai người đồng thời chắp tay tạ ơn, lần này Phá Quân có thể nói là cả nửa câu tranh luận đều không dám hé răng.
Lại xông vào mấy người, cũng kéo hai người đi ra.
Thanh Chủ nghiêng mắt nhìn Cao Quan, tìm không được lý do trách phạt hắn, tức tối chắp tay đi tới đi lui.
Cao Quan không thanh không vang, hờ hững đứng đó không nhúc nhích.
Thanh Chủ cuối cùng dừng tại trước mặt Cao Quan, hỏi:
- Việc này ngươi thấy thế nào?
Cao Quan:
- Hẳn là có liên quan đến Ngưu Hữu Ðức!
- Hiện tại trẫm còn cần nghe ngươi đánh cái rắm kia ư?
Thanh Chủ chọc tay lên ngực hắn, gằn từng chữ:
- Trẫm hỏi ngươi nên làm cái gì?
Cao Quan lành lạnh nói:
- Năm đó lúc điều tra Ảnh vệ, thần đã nói qua, cảm thấy Ảnh vệ cứ vấn đề, nhưng sau cùng là bệ hạ quyết định chuyến lớn hóa nhỏ, hiện giừ... Thân không lời có thể nói!