Một tinh Vực vô danh, trên một hành tinh hoang vu, Tả Nhi cùng Nam Ba đứng đợi tại đinh một tòa sơn phong.
Sau khi хảу ra động tĩnh ở khu vực ra vào tinh vực Thiên cung, bọn họ trực tiếp trốn đến tinh Vực chưa biết này đề tránh bi truy tìm lộ tuyến sớm đã được trinh tra sẵn rồi.
- Tiền bối, người đến rồi.
Tả Nhi nhắc nhở một tiếng.
Nam Ba đang nhắm mắt nhập thần chậm rãi tỉnh dậy, chỉ thấy nơi sâu trong tinh không đang có một người khoái tốc lướt đên, không phải ai khác, chính là Quách Diên Đình.
Quáng Diên Đình lách mình mà đến, hạ xuống trước mắt Nam Ba chắp tay hành lễ, tiếp đó giao lên một chiếc trữ vật giới.
Nam Ba mắt nhìn đồ vật trong trữ vật giới, một phụ nhân yên tĩnh nằm trong đó, hỏi:
- Nàng chính là Lâm Ngạo Tuyết? Quách Diên Đình nói:
- Không sai, nàng chính là nguyên địa thần tinh quân Thái Thúc Văn Xương phu nhân Lâm Ngạo Tuyết, trước kia khi chưa vào tù tiểu nhân đa nhận thức nàng.
Nam Ba đưa trữ vật giới cho Tả Nhi kiểm tra.
Tả Nhi xem qua liền ngấm ngầm kinh thán, lần này đưa được ngươi đi ra, dự tính chốc nữa Thanh Chủ không giận điên lên không được. Nàng cũng gật đầu nói:
- Không sai, chính là Lâm Ngạo Tuyết.
Được đến xác nhận, Nam Ba liền người Quách Diên Đình, kẻ sau không tránh cũng không né, mặc cho Nam Ba chế trụ tu vi bản thân.
Tức thì Nam Ba một chưởng vỗ lên đỉnh đầu Quách Diên Đình. Quách Diên Đình hai mắt trợn trăng suýt ngất đi, bị Nam Ba ấn xuống, thuận thê bó gối ngồi trên mặt đất.
Rất nhanh, năm sợi tơ vàng sáng lóng lánh từ trong não đại Quách Diên Đình chui ra, thu vao trong tay Nam Ba.
Tay áо vung lên, thu Quách Diên Đình, lại vung tay thả ra Đỗ Kiều, lần nữa làm phép phóng thích năm sợi tơ vàng sáng lóng lánh rót vào đầu Đỗ Kiều.
Quách Diên Đình không khả năng thả trở về, xảy ra chuyện thế này rất nhanh bên phía Thiên Đình sẽ tra đến trên người Quách Diên Đình, đối với Nam Ba mà nói, trước mắt Quách Diên Đình đã tạm thời không còn tác dụng, chỉ là lưu lại làm chuẩn bi, mà Đỗ Kiều thì khác, hắn tịnh chưa bạo lộ, có lẽ còn có thể phát huy tác dụng lớn hơn.
Sau khi hoàn tất, Nam Ba chờ Đỗ Kiều dần tỉnh lại, Đỗ Kiều từ trên đất đứng dậy khởi thân hành lễ.
Nam Ba dặn dò nói:
- Phía Thiên cung xảy ra chút chuyện, ngươi tức tốc trơ về, miễn phải có người hoài nghi. Đi thẳng về hướng kia, không đến nửa canh giờ tự nhiên sẽ đặt chân đến tinh vực mà ngươi quen thuộc.
Vừa nói ngón tay cái vừa chỉ hướng.
- Vâng!
Đỗ Kiều tuân mệnh lách mình rời đi, bay thẳng theo phương hướng Nam Ba vừa chỉ, không có một chút nghi ngờ. Lát sau Nam Ba ra hiệu một cái, Tả Nhi hiểu ý, thả Lâm Ngạo Tuyết ra, giải khai cấm chế trên người nàng, để nàng dần thanh tỉnh lại.
Nhìn thấy hai người xa lạ trước mặt, không chính xác mà nói thì có một người quen. Lâm Ngạo Tuyết nhận ra Tả Nhi, cả kinh nói:
- Tả Nhi quản gia, ngươi không phải...
Phi Hồng tuy không cùng nàng nói qua chuyện Doanh gia, nhưng người trong phái hệ Doanh gia bị liên quan cũng phạt đến cùng một chỗ với nàng, nghe những tội nhân kia nói qua, bởi thế nàng cũng biết Doanh Cửu Quang đã suy sụp.
Lai nhìn nhìn bốn phía, Lâm Ngạo Tuyết kinh nghị bất định, không biết vì sao bản thân sẽ xuất hiện ở nơi này, cũng không biết vì sao Tả Nhi sẽ xuất hiện bên người mình.
Một đạo bóng người màu vàng đột nhiên đụng vào sau lưng nàng, thần hồn Yêu Tăng Nam Ba đã xuất khiếu, xâm nhập cơ thể nàng, nháy mắt khiến cho Lâm Ngạo Tuyết trơ thành vô tri vô giác.
Đợi sau một lúc, thần hồn lần nữa xuất khiếu, lại tan vào nhục thân trước đó.
Nam Ba đang bó gối mà ngồi chầm chậm đứng lên, mắt đăm đăm nhìn Lâm Ngao Tuyệt đang nhắm mắt, mặt lộ thần sắc cổ quái, thì thầm một tiếng:
- Thú vi thật, thì ra mục đích chân chính của Ngưu Hữu Đức la muốn cứu nữ nhân này, thiếu chút nữa thì lộng khéo thành Vụng...
Tả Nhi hỏi:
- Tiền bối, có vấn đề gì ư? Nam Ba hỏi lại:
- Ngưu Hữu Đức có một thiếp thất, tên là Phi Hồng, ngươi nghe nói qua chưa? Tả Nhi gật đầu nói:
- Nghe qua! Đúng là có người như vậy, nữ nhân kia nguyên là đào kép thanh lâu, lại bị Ngưu Hữu Đức cường chiếm, sau đó mẹ nuôi ra mặt, cũng chính là Lục bà bà của Lục Ương viện. Ngưu Hữu Đức bị bức phải thu nhân cô ta, nghe nói hiện tại ở chung cùng Ngưu Hữu Đức rất tốt.
Nam Ba ha ha cười nói: - Phi Hồng kia là thám tử do giám sát tả bộ cài cắm bên ngươi Ngưu Hữu Đức, mà Lâm Ngạo Tuyết này chính là mẫu thân của Phi Hồng!
- Phi Hồng là thám tử của giám sát tả bộ? Vậy vì sao Ngưu Hữu Đức còn muốn cứu...
Ta Nhi sau khi cả kinh lập tức sửng sốt, vỗ mạnh lên đầu trán, hoảng nhiên đại ngộ nói:
– Ta đã hiểu rồi, hẳn là Ngưu Hữu Đức sớm biết thân phận của Phi Hồng. Song phương chắc đã đạt thành hiệp nghị trao đổi nào đó, Phi Hồng thành phản gián trên tay Ngưu Hữu Đức, mà Ngưu Hữu Đức thì giúp Phi Hồng cứu mẹ! Cũng tức là Ngưu Hữu Đức một mực đang lợi dụng Phi Hồng khiến Thiên cung tin tưởng mình, khó trách, khó trách trước đây Thanh Chủ luôn mở một con mắt nhắm một con mắt vơi Ngưu Hữu Đức, thì ra là như thế...
Nam Ba sách sách lắc đầu nói:
- Lách nửa ngày không ngờ là muốn cứu nữ nhân này, tiểu tặc kia đúng là giảo hoạt a!
Tả Nhi chợt nhíu mày ngập ngừng nói:
- Xem ra không chỉ đơn thuần là đạt thành hiệp nghị. Ngưu Hữu Đức đã đi đến bước hôm nay, hoàn toàn có thể không cần quản hiệp nghị gì với Phi Hồng ca, nhưng Ngưu Hữu Đức vẫn phí hết tâm tư nghỉ cách cứu ra, vậy Ngưu Hữu Đức đối với Phi Hồng đúng là có tình có nghĩa... Một nhà Thái Thúc Văn Xương tao ngộ hạo kiếp, con gái ông ta còn có thể gặp được một người nam nhân như vậy, tính là Thái Thúc Văn Xương ở trên trời có linh.
Trong lời nói hơi mang theo mấy phần cảm khái.
- Không phải như thế càng tốt sao? Nam Ba khẽ cười nhạt.
Tả Nhi gật đầu, hiểu ý hắn muốn nói, nếu Ngưu Hữu Đức đã thương yêu Phi Hồng như thế, chuyện cầm Lâm Ngạo Tuyết đôi lấy thần thảo càng thêm nắm bắt.
- Đi thôi!
Nam Ba vung tay áo thu lại Lâm Ngạo Tuyết, dẫn đầu bay hướng tinh không.
Hai người đã có cách để đến đây, tự nhiên có cách để rời đi...