Phi Thiên

Chương 3610: Đây chính là quyền thần! (1)

Nhìn phủ tổng đốc to lớn đường hoàng, Thanh Nguyên Tôn sau khi kết thúc liên hệ đứng trên lầu các nhìn quanh bốn phía, nơi này là do Ngưu Hữu Đức một tay kiến tạo, hắn ẩn ước cảm giác trong lời mẫu thân còn có ý khác, tựa hồ giữa Ngưu Hữu Đức và nàng còn có bí mật nào đó.

Chỉ là hướng Ngưu Hữu Đức mở miệng cầu trợ thì hắn có phần không hạ mình được, trước kia tuy một mực là Ngưu Hữu Đức đang âm thầm giúp đỡ, nhưng hắn từng có vài lần nhằm vào Ngưu Hưu Đức bên ngoài Vương phủ.

Mà lúc này ánh mắt Miêu Nghị cũng đang chăm chăm nhìn về hướng U Minh phủ tổng đốc, mấy người chính đang tụ tập thượng nghi trong thư phòng, thượng nghị xem nên trói người nào.

Yêu Tăng bên kia chậm chạp không đáp lời chuyên nghĩ cách cứu viện mẫu thân Phi Hồng đã không thể kéo lâu hơn được nữa, không thể không bắt tay suy xét nên trói người nào để làm con tin trao đổi.

- Trói người U Minh phủ tổng đốc?

Miêu Nghi ngồi sau trường án khẽ rướn người về phía trước coi chừng Dương Khánh nhíu mày nói:

- Không phải ngươi đánh chủ ý lên người Thanh Nguyên Tôn a không phải ngươi nói muốn giao hảo ư?

Dương Khánh cũng khá là đành chịu, ở trong mắt hắn không cần thiết phải vì Phi Hồng mà dày vò như thế, nhưng Miêu Nghị tự muốn làm vây, còn kéo hắn tới thương nghị, hắn chỉ có thể là giúp đỡ ra mưu hoạch sách, lắc đầu nói:

- Không phải Thanh Nguyên Tôn, mà là phó thủ của Thanh Nguyên Tôn, Vương Định Triều!

- Vương Định Triều?

Miêu Nghị thầm thì một tiếng, hơi suy tư một chút, mới ngập ngừng nói:

- Tuy địa vi Vương Định Triều không tính thấp, nhưng cũng không tính là cao, chưa hẳn có thể khiến phía Thiên cung thỏa hiệp. Dương Khánh nói:

- Trước kia có thể không cần đưa hắn vào trong các đối tượng cần suy xét, chẳng qua gần đây thu được tin tức, Thanh Chủ đem Cửu Đỉnh kiếm năm đó chính mình dùng khi chinh chiến ban cho Vương Định Triều, nghe nói hiện tại công pháp Vương Định Triều đang tu luyện cũng là do Thanh Chủ ban tặng, bây giờ xem ra, năm đó Thanh Chủ điều Vương Định Triều tới làm thượng ti cua Thanh Nguyên Tôn là có dụng ý, nay lại điều Vương Định Triều làm phó thủ cho Thanh Nguyên Tôn, có thể thấy đối với Vương Định Triều có ý tứ trọng điểm bồi dưỡng.

Miêu Nghị suy tư rồi chậm rãi gật đầu, đã hiểu ý của Dương Khánh, trọng điểm nằm ở Vương Định Triều là ngươi được Thanh Chủ tứ Cửu Đỉnh kiếm.


Dương Khánh tiếp tục nói:

- Còn có một điểm, U Minh phủ tổng đốc vốn là có người của vương gia, dễ dàng thăm dò động tĩnh của Vương Định Triều, tiện cho vương gia xuống tay, động thủ với những người cấp bậc rất cao khác lai quá mức nguy hiểm, cộng thêm U Minh chi địa lân cận với bên nay, xuống tay cũng thuận tiện.

- Được! Vậy xác đinh là Vương Định Triều!

Miêu Nghị vỗ nhẹ nhẹ vài cái lên bàn, mục tiêu tính là đã được chọn xong.

Nhưng còn không đợi thượng nghị chi tiết, Miêu Nghị lại sửng sốt một cái xách ra một tinh linh, hơi vui vẻ nói:

- Thạnh Nguyên Tôn tới tin, vừa nhắc đến hắn, hắn liền lên tiếng ngay được.

Dương Khánh cùng Dương Triệu Thanh nhìn nhau.

Sau khi cùng Thanh Nguyên Tôn liên hệ một phen, Miêu Nghị thu lại tinh linh, hài hước nói vơi hai ngươi.

- Là mở miệng đòi tiền, khẩu vị còn không nhỏ.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo, đưa tay ra dấu con số cụ thể.

Dương Khánh suy xét một lát, từ từ nói:

- Cá nhân hắn không dùng đến nhiều tiền như vậy, Thiên Đình bên kia hẳn nên sẽ không thiếu bổng lộc nhân mã của hắn. Thanh Chủ cũng không khả năng bạc đãi nguyên một chi Cận Vệ quân cải biên như vậy, đãi ngộ đáng ra sẽ không quá kém, giờ mới được bao lâu... Xem ra không cần chúng ta đi kích thích, tiểu tử này đã không chiu được tịch mịch rồi.

Hắn đoán không sai, Thanh Nguyên Tôn tố khổ cùng Hạ Hậu Thừa Vũ có hơi quá, nói đền đáng thương như vậy, trắng ra là hi vọng mẫu thân bên kia có thể giúp một cái.


Dương Triệu Thanh cười nói:

- Tổng đốc U Minh phủ có vết xe đổ của vương gia, sợ là hắn cũng muốn làm chít chuyện.

Miêu Nghị nói:

- Hắn chẳng những đòi tiền, còn dò xét bản vương, ý là muốn bản Vương đề cung cho hắn một điều tài lộ! Hắc, tiểu tử này năm đó cầm ta quen rồi, có điểm tham không biết ngán. Ta không cự tuyệt, cũng không đáp ứng, chỉ nói là để tìm xem cái đã, bảo hắn đợi tin tức, các ngươi thấy thế nào?

Dương Triệu Thanh nói:

- Về mặt tiền tài, chỉ cần không quá phận, thì cho hắn, còn tài lộ, trước cứ treo đấy, bây giờ còn không phải là lúc cho hắn, hiện tại cho hắn, Thanh Chủ bên kia nhất định sẽ phát hiện, còn là đợi đến khi Vương gia chuẩn bị thật tốt lại cấp hắn mới thích hợp nhất, có hiệu quả đổ thêm dầu vào lửa!

- Ừ!

Miêu Nghị suy xét một lúc liền gật đầu, biểu thị tán đồng, nói với Dương Triệu Thanh:

- Cầm ra một thanh tài vật giành được từ chỗ Hạ Hầu Thác, vì biểu đạt thành ý, bản vương không tiếc cấp thêm một ít, cho hắn gấp đôi!

- Tuân mênh! Dương Triệu Thanh đáp lời. Dương Khánh lại cười nói:

- Nếu vương gia đã hào phóng muốn cho gấp đôi. không ngại trước câu thông cùng thiên hầu nương nương một tiếng, một nửa là cho thiên tử điện hạ mặt mũi, nửa còn lai là cho thiên hậu nương nương mặt mũi, cũng khiến nương nương vui vẻ chút.

- Ha ha!

Miêu Nghị cười lớn vổ bàn khen hay, nói làm liền làm, trực tiếp lấy ra tinh linh liên hệ Hạ Hầu Thừa Vũ.

Trong Thiên Tần cung, Ha Hầu Thừa Vũ chính đang suy xét chuyện của con trai đột nhiên nhân được tin do Miêu Nghị chủ động gọi tới, đại khái đoán được vì sao Miêu Nghị liên hệ mình, hơi chút xấu hổ lúng túng, không biết có nên liên hệ hay không, đường đường thiên hầu lại chủ động hướng người ta đòi muốn tài vật, mặt mũi có chút không nhịn được.

Chẳng qua suy xét đến có người vì thượng vị mà ngay cả huynh đệ bản thân đều dám giết, lại nghĩ đến tiền đồ mẫu tư mình, chút gương mặt của nàng có đáng là gì, bèn cắn răng hồi phục: Vương gia sao có rãnh liên hệ bản cung!

Miêu Nghị khách sáo một phen, tiếp đó nói chuyện Thanh Nguyên Tôn liên hệ với mình, sau cùng biết rõ còn cố hỏi, thỉnh thị nói: Việc này nương nương biết không?

Hạ Hầu Thừa Vũ còn là muốn mặt mũi, đặc biệt là nghe được con số con trai mở miệng đòi hỏi, cả nàng đều không khỏi then ngượng, mới che dấu nói: Ngược lại là có nghe hắn nói qua chuyện trong tay hơi khẩn trương, ai biết lại dám tìm đến trên đầu vương gia, thật là không biết trời cao đất dày, để bản cung quở mắng hắn, bao hắn thu liễm!