Được nghe lời ấy, khóe miệng Dương Khánh hơi hơi run rẩy lên, may mắn đội mặt nạ nên nhìn không quá rõ ràng.
Có một số việc tuy rằng là sự thật, nhưng dưới tình huống bình thường tuyệt sẽ không tuyên dương ra ngoài có tổn hại đến uy tín Miêu Nghị, Dương Khánh cũng chưa từng khoe công lao của bản thân với ai, nay Vân Tri Thu nói ra, rõ ràng là tâng bốc hắn, thật đúng là cực lực tác hợp. khiến nội tâm Dương Khánh có chút cảm động.
Có một điểm ngay cả Dương Khánh không muốn thừa nhận cũng không được, Vân Tri Thu này thực biết thu mua lòng người, hắn đã sớm quan sát phát hiện ra, phàm là người tiếp xúc lâu cùng Vân Tri Thu, dù cho vốn là người của Miêu Nghị. cuối cùng đều đã ở một mức độ nào đó biến thành người của Vân Tri Thu, đều sẽ kính sợ và một mực trung thành với nàng, từ trình độ nào đó hắn về thân phận chủ mẫu của Vân Tri Thu, phỏng chừng nếu trong vương phủ có ai dám thay vào vị trí Vân Tri Thu, người bên Miêu Nghị tuyệt đối sẽ không có ai đồng ý.
Suy nghĩ đến nữ nhi Tân Vi Vi, đối với Dương Khánh mà nói, lại là cái ẩn ưu.
Mà đối với Vân Tri Thu, Tô Vận là loại người nào, đã từng là nữ nhân của Hạo Đức Phương, nam nhân nào cũng nhìn được vào mắt, tự nhiên phải chứng minh Dương Khánh càng vĩ đại hơn Hạo Đức Phương. Tư góc độ này mà nói, Vân Tri Thu tán tụng như thế, cũng là vì giúp Dương Khánh.
Trên thực tế cách làm này của Vân Tri Thu đích thực hữu dụng, nháy mắt, Tô Vận đã bị chấn kinh. bỗng nhiên quay đầu lần nữa nhìn chằm chằm Dương Khánh, đánh giá từ cao xuống thấp một phen, vốn nàng tương liên hoàn kể nhằm vào Vương gia là kiệt tác của Ngưu Hữu Đức, không nghĩ tới kiệt tác sâu hiểm khó dò như thế lại xuất từ người này, đúng là coi thiên hạ anh hùng như vô vật! Bên người Ngưu Hữu Đức lai tồn tại một quân sư như vậy, mà trước đó Hạo vương phủ không ngờ chút không biết chuyện, che dấu thật là đủ sâu!
Nàng có thể khẳng định Vân Tri Thu không nói dối, loại chuyện này sao có thể nói lung tung, hiện tại trong đầu nàng không khỏi dâng lên cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt, muốn xem xem bộ mặt thật dưới tấm mặt nạ kia, xem đến tột cùng là loại người nào, có thể chơi đùa thiên hạ anh hùng trong lòng bàn tay như thế!
- Nương nương khen nhầm, thẹn không dám nhận, trên giấy đàm binh sao băng được Vương gia khí thôn sơn hà!
Dương Khánh chắp tay xấu hổ!
Vân Tri Thu tươi cười nói:
- Bằng được, bằng được! Tô Vận lại nhìn sang Dương Khánh nói:
Vi sao Dương tiên sinh vẫn đội mặt nạ không bỏ xuống, chẳng lẽ không mặt mũi gặp người khác. Trong lời nói mang theo vài phần kích tướng, ánh mắt hơi lộ vẻ thâm thúy của Dương Khánh đột nhiên đối mắt cùng Tô Vận, lạnh nhạt nói:
- Không phải không mặt mũi gặp ngươi mà là có lời thế ước thúc!
Tô Vận à một tiếng.
- Không biết là lời thề nào có thế ước thúc đến như thế?
Dương Khánh nói:
- Lúc đeo mặt nạ từng thề, gặp được nữ nhân ta nguyện cưới, nàng nguyện gả, chỉ cần nàng để cho ta cởi ta sẽ cởi xuống cho nàng nhìn!
Tô Vận không nói gì, bị câu nói này làm cho á khẩu, không ngờ còn có loại lời thề như vậy, nếu mình để cho người ta cởi xuống mặt nạ, chẳng phải là... Nhất thời lúng túng, không dám đối mắt cùng Dương Khánh nữa, giống như có điểm chịu không nổi ánh mắt kia của Dương Khánh, theo tiềm thức quay đầu sang chỗ khác, hai má ững đỏ, hơi chứt ngượng ngùng, phát hiện mình nhắc tới vấn đề không nên hỏi, thật có phần hơi vô lễ.
Nàng nằm mơ cùng không ngờ rằng Dương Khánh là có lòng ái mộ nàng mới cố ý hố nàng, bị lừa còn tưởng là mình lỡ lời thất lễ trước.
Vân Tri Thu cũng bị câu nói của Dương Khánh làm cho chấn kinh, thiếu chút trợn trắng mắt, nói dối theo câu tâng bốc của nàng thuận miệng mà ra, trực tiếp biến thành bẫy cho Tô Vận chui vào, lời thề cái khỉ khô, gặp qua mặt dày, nhưng chưa thấy qua mặt dày đến như vậy, đây là công nhiên đùa giỡn à, nàng thật nghĩ không ra người vốn luôn trầm ổn như Dương Khánh không ngờ có thể nói ra nhưng lời như vậy, giờ mới phát hiện nam nhân đều cùng là một giuộc, thối tha không biết xấu hổ!
Nhưng mà nàng không thể không thừa nhận, Dương Khánh này xuống tay thật chuẩn, Tô Vận về sau còn dám đối mặt nhìn hắn ư? Nếu vừa thấy Dương Khánh liền quay đầu lãng tránh, có thể khiến cho người ta hiểu lầm hay không? Sớm muộn sẽ đem Tô Vận khó chịu chết, khó chịu đến khó chịu đi rồi sẽ ra vấn đề.
- Ta còn có …
Vân Tri Thu ném xuống một câu liền đi trước, theo đuổi nữ nhân cũng giống như so chiêu cùng cao thủ, thật sự chịu không nổi, nàng hơi hoài nghi Tô Vận vô cùng có khả năng trốn không thoát ma trảo của Dương Khánh, căn bản không phải đối thu của Dương Khánh! Vừa thấy mặt đã bị Dương Khánh cho vào bẫy rồi.
Tiến độ hôm nay đã đủ lớn, Dương Khánh rất có chừng mực, hướng Tô Vận chắp tay nói:
- Cáo từ!
- Không tiễn!
Tô Vận cũng chắp tay đáp lễ, nhìn theo bóng lưng Dương Khánh xoay người mà đi, hôm nay sau khi nghe được lời Vân Tri Thu nói, khiến nàng không khỏi không tò mò về gương mặt dưới tấm mặt nạ kia, thật sự muốn nhìn thấy mặt thật, ai ngờ Dương Khánh lại trả lời như vậy, hai má lại nhịn không được đỉ lên, cực lực tránh nghỉ tới chuyện vừa rồi, bị nho nhỏ dày vò một phen…
Ban đêm, bên ngoài một tòa giáp đẳng trạch viên, tên hiệu bên cạnh cửa đã đổi thành Hoàn Châu, Miêu Nghị lững thững đi vào, thị vệ đi theo cùng ở bên ngoài.
Vương gia giá lâm, hạ nhân trong trạch viện nhanh chóng thông báo cho chủ tử, không đợi Miêu Nghị xâm nhập. Minh Châu đã bước nhanh tới đón:
- Xin chào Vương gia!
Miêu Nghị tỏ ý không cần đa lễ, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời nói:
- Tối nay bản vương nghỉ lại ở chỗ ngươi!