Phi Thiên

Chương 360-1: Xuân quang vô hạn (Thượng)

Miêu Nghị chỉ bốn phía nói:

- Chúng ta ít người, một khi gặp cường địch tới công, dưới tình huống không đỡ được cần phải rút lui. Ta muốn chuẩn bị thêm một ít bè gỗ bốn phía trên đảo, để phòng dưới tình thế cấp bách có thể chạy trốn từ bất cứ phương hướng nào bất cứ lúc nào.

- Sợ cái gì!

Tư Không Vô Úy lắc lắc Trấn Sơn Chùy trong tay cười nói:

- Tới tên nào ta đập chết tên đó, tới một đám ta đập chết một đám.

Triệu Phi ngăn cản:

- Tư Không, đừng đùa nữa, Miêu Nghị nói không sai, chuẩn bị sẵn sàng trước là tốt nhất, vạn nhất bảo vật chúng ta cũng không đỡ được, lúc ấy sẽ không tới nỗi luống cuống tay chân.

Tư Không Vô Úy khoát tay nói:

- Được rồi, được rồi!

Mấy người nói xong lập tức hành động, cỡi long câu chuẩn bị bè gỗ ở chung quanh bờ biển trên đảo.

Chuẩn bị không sợ đầy đủ, chỉ sợ không đầy đủ, mấy người mất một buổi chiều làm xong bè gỗ giấu kỹ hơn ba mươi điểm xung quanh bờ biển, cho đến trời tối mới dừng tay.

Trở lại trại, Triệu Phi chỉ ngọn núi cao chót vót bên cạnh nói:

- Hôm nay ta canh phòng, ngày mai khoảng giờ này, các ngươi cử một người đến thay ta.

- Được, mọi người thay phiên đổi.

Miêu Nghị gật đầu đáp ứng, Triệu Phi rời đi.

Sau khi chạy tới chạy lui làm việc suốt buổi chiều, ai nấy đều trở nên dơ bẩn, Tư Không Vô Úy kéo Miêu Nghị cùng đi tới đầm nước trong núi tắm rửa.

Thích Tú Hồng là nữ nhân dĩ nhiên không tiện đi theo, một mình đi vào phòng bếp, ngăn che bốn phía kín đáo lại, nấu nước tắm rửa.


Trong phòng bếp có đào đường dẫn nước suối tới, không cần phải đi xách nước.

Dưới ánh trăng, ngâm mình dưới suối nước lộ thiên uống rượu, quả thật có cảm giác lạ kỳ.

Sau khi hai nam nhân kia ngà ngà say trở về, gặp Thích Tú Hồng vừa tắm rửa mới từ trong phòng bếp đi ra, ánh mắt Miêu Nghị sáng lên, lắc mình lướt tới ôm ngang eo nàng. Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, càng khiến cho hứng thú của hắn dâng lên tột đỉnh.

Thích Tú Hồng sợ hết hồn, còn có người ngoài ở đây, gương mặt đỏ bừng đẩy đẩy Miêu Nghị, ý bảo hắn buông mình ra.

Miêu Nghị không để ý tới, cũng không phải mọi người không biết quan hệ giữa hai người bọn họ, ôm nàng sải bước tiến vào trong huyệt động bên cạnh.

Tư Không Vô Úy sửng sốt, chậc chậc hai tiếng, xoay người trở về huyệt động mình.

Mà bên trong huyệt động của Miêu Nghị rất nhanh Xuân quang vô hạn, tiếng thở gấp đè nén uyển chuyển của Thích Tú Hồng vang lên khe khẽ…

Sáng hôm sau, một nam một nữ vẫn còn ôm nhau ngủ, đột nhiên một trận tiếng vó long câu rầm rập truyền tới. Thích Tú Hồng thân không mảnh vải theo phản xạ thức tỉnh, nhanh chóng đẩy Miêu Nghị ôm mình ra, một tay vội vàng che lại đôi gò ngực trắng muốt, tay kia vội vàng nhặt y phục, cuống quít mặc vào.

Động mà bọn Miêu Nghị đang ở không có cửa, vạn nhất có người xông tới chắc chắn sẽ nhìn thấy hết.

Không ngoài sở liệu, có người chạy thẳng tới động này, Thích Tú Hồng bị dọa sợ đến luống cuống tay chân.

Thật may là bên ngoài kịp thời vang lên thanh âm của Tư Không Vô Úy quát bảo ngưng lại:

- Triệu Phi, chớ vào, Miêu Nghị và Thích tiểu muội đang ngủ trong đó!

Câu nói đầu tiên đã làm bại lộ hoàn toàn tình huống trong động, khiến cho Thích Tú Hồng xấu hổ vô cùng.

Miêu Nghị bên cạnh đang chỉnh đốn y phục thấy dáng vẻ lúng túng của nàng, không nhịn được cười nói:

- Cần gì dối mình lừa người, cũng không phải bọn họ không biết quan hệ của chúng ta.

Thích Tú Hồng cúi đầu cắn môi không nói, chẳng qua yên lặng sửa sang lại xiêm áo mình. Từ trước tới nay nàng vẫn xuống giường mặc y phục lập tức giữ một khoảng cách với Miêu Nghị, không biết vì nguyên nhân gì.

Sau khi hai người từ huyệt động ra ngoài, Thích Tú Hồng rời xa Miêu Nghị, Miêu Nghị đi ra thấy hai người bên ngoài hỏi:


- Triệu Phi có chuyện gì?

Triệu Phi quét nhìn một nam một nữ một cái, cũng không quan tâm những chuyện hư hỏng kia. Bọn họ cũng không phải là trẻ con, giữa nam nữ trưởng thành có chuyện kia rất bình thường, có gì mà quan tâm. Huống chi bây giờ có chuyện quan trọng hơn, tự nhiên để chuyện nam nữ qua một bên, giơ tay lên chỉ về phía không trung:

- Các ngươi nhìn xem!

Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn lại, thấy hai cái chấm đen quanh quẩn trên bầu trời, ngay sau đó mở pháp nhãn ra quan sát. Chỉ thấy hai con chim màu sắc sặc sỡ giống như chim ưng đang bay quanh quẩn ở trên không, không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loài chim này, nhất thời cả kinh nói:

- Tầm Phương Điểu của Ngự Thú môn, ba đại môn phái phát hiện ra chúng ta rồi sao?

Triệu Phi trầm giọng nói:

- Trước đó có ba con bay tán loạn khắp nơi trên đảo này, phát hiện ra ta. Chúng hết sức thông linh, ta còn chưa kịp xuất thủ đã vội vàng bay đi. Hiện tại đã có một con rời đi, sợ là đi báo tin, chúng ta phải chuẩn bị cho sớm.

- Bị đám súc sinh lông vũ này theo dõi không tốt lành gì, cho dù là hiện tại chúng ta rời đi, chúng cũng sẽ theo dõi chúng ta từ trên không.

Miêu Nghị nhìn chằm chằm bầu trời cắn răng nói.

- Con bà nó, nếu không bay cao như vậy, ta đã giáng một chùy đập chết tươi nó…

Tư Không Vô Úy phẫn hận thóa mạ một tiếng, thật vất vả mới tìm được chỗ nấp, lần này không yên được rồi.

Miêu Nghị nghe tiếng cũng không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt chợt lóe, vung tay áo quát:

- Đi!

Ba mươi lăm con tiểu Đường Lang nhanh chóng bắn ra bay đi, Tư Không Vô Úy kinh ngạc hỏi:

- Vật giống như con cua kia là gì vậy, là Đường Lang sao, tốc độ thật nhanh!

Tốc độ tiểu Đường Lang thật sự rất nhanh, lúc vừa mới nở đã có thể săn giết chim sẻ dễ dàng như trở bàn tay, hôm nay lớn lên đến nước này dĩ nhiên là không cần phải nói.

- Những Đường Lang này có thể đấu thắng Tầm Phương Điểu sao?

Triệu Phi không khỏi có vẻ lo âu, có thể nói loài chim chính là thiên địch của Đường Lang.

Miêu Nghị cũng có hơi lo âu, dù sao Tầm Phương Điểu không phải là chim bình thường mà là linh cầm do Ngự Thú môn nuôi, hắn cũng lo lắng tiểu Đường Lang thua thiệt. Dù sao hôm nay tiểu Đường Lang vẫn rất yếu ớt, một tu sĩ Bạch Liên cũng có thể dễ dàng giết chết chúng, còn kém xa Minh Đường Lang bên trong Vạn Trượng Hồng Trần, có thể đao thương bất nhập. Bình thường hắn không nỡ lấy ra dùng, hôm nay suy đoán lão Bạch cũng đã qua đời, không biết tìm đâu ra nữa, có thể nói mất một con là bớt một con.

Nhưng Tầm Phương Điểu này thật sự là quá ghê tởm, bị theo dõi khiến cho bọn họ không còn chỗ nào lẩn trốn, không trừ diệt là không được.

Thế nhưng sự lo lắng của hắn hiển nhiên là quá thừa, mấy người mở pháp nhãn ra nhìn kỹ, phát hiện tốc độ tiểu Đường Lang mau hơn xa Tầm Phương Điểu. Tiểu Đường Lang vừa lộ diện, hai con Tầm Phương Điểu bị dọa sợ đến kêu lên chói tai bay trốn thục mạng.

Ba mươi lăm con tiểu Đường Lang hết sức hung tàn, chia làm hai tốp nhanh chóng truy kích, rất nhanh đã đuổi kịp hai con Tầm Phương Điểu. Chúng bay xuyên qua thân hình hai con chim như kim châm, nháy mắt công phu đã đánh ngã hai con Tầm Phương Điểu, thân hình cứng đờ từ trên không rơi xuống.