Phi Thiên

Chương 3597: Giết! Không chừa một mống! (2)

Miêu Nghị ở bên trong thư phòng đi đi lại lại một hồi, gương mặt căng thẳng, lấy tinh linh ra hồi phục:

- Nhiều người như vậy luyện đan lấy đan quá phiền toái, tốc chiến tốc thắng, giết!

Dương Khánh giật mình nói:

- Vương gia nghĩ lại, khoản tài phú này không phải chuyện đùa, bỏ thì tiếc!

Miêu Nghị:

- Ha Hầu Thác bện kia tích tụ tài phú chắc chắn không rẻ, không cần phải phiên toái nữa, lựu lại một vài kẻ hữu dụng, còn lại, giết! Không chừa một mống!

Sau khi thu tinh linh lại, hắn lại từ từ trở về sau án thư ngồi xuống, cả người đắm chìm trong sự yên tĩnh của thư phòng, cả người có vẻ hơi lạnh lùng.

Hắn hiểu ý của Dương Khánh, ý tưởng của Dương Khánh vì hắn tranh thủ tài sản là tốt, nhưng đến bước đường hôm nay, có vài ý kiến khác với Dương Khánh, nếu những người đó khó khống chế, hắn phải nhanh chóng giết hết, để không lưu lại hậu hoạn, không cần phải mất nhiều sức lực với việc này, hắn bây giờ sức lực chủ yếu để đối phó với thiên đình bên này, có việc gấp hơn cần phải giải quyết. Mà khiến cho nhiều người như vậy tận mắt chứng kiến trên tay hắn có tài phú to lớn như vậy chưa chắc là chuyện tốt, từ góc độ hắn khống chế toàn cục mà nói, luyện ngục tài nguyên tu luyện không dư dả, ngươi có cho hay không? Có tiền, bọn họ tất nhiên sẽ có nhu cầu mua đại lượng tài nguyên tu luyện làm bảo đảm, dù sao trước đó sợ nghèo quá rồi, mà toàn bộ tài nguyên thiên hạ không chịu nổi biến đổi bất thình lình như vậy, cần tiến hành tuần tự mới được, nhưng người phía dưới sẽ không muốn như vậy, lòng người ngươi muốn khống chế cũng không dễ khống chế. Mấu chốt là, cho dù cung cấp tài nguyên cũng không thể dựa vào khoản tài phú này trong ngắn hạn nâng cao thực lực đội ngũ, tu luyện cần quá trình.

Nếu như thế, chi bằng nhanh chóng giải quyết, hắn cũng sẽ không đưa tay ra lấy! Bên trong khoang thuyền, Dượng Khánh cầm tinh linh lặng lẽ một hồi, cuối cùng tựa hô đã nghĩ thông suốt, khẽ thở dài, tự lẩm bẩm.

- Quả nhiên là chí tại thiên hạ, đúng là ta nghĩ đơn giản quá rồi...

Chợt lại lấy tinh linh ra liên hệ Diêm Tu báo cho biết:

- Khiến Hạ Hầu Thác rút hết nhân mã giám thị, khiến hắn tập trung tất cả nhân thủ nơi này...

- Trên lầu các của tường thành, Hạ Hầu Dung ngồi trên lâu chậm rãi thưởng thức trà, thỉnh thoảng hướng nhìn chiếc thuyên đang lênh bênh giữa lòng sông.

Khi hắn nhận được tin từ Hạ Hầu Thác xong, có chút ngẩn ra, hỏi:

- Phụ thân, vì sao phải tập trung tất cả mọi người?


Hạ Hầu Thác:

- Yêu Tăng có thể giải quyết rồi, ngươi làm như ta nói, ta tự có dụng ý.

Hạ Hầu Dung.

- Phụ thân, nơi này có phải vẫn cần lưu lại vài người?

Hạ Hầu Thác:

- Làm như ta nói.

Hạ Hầu Dung.

- Vâng!

Trước khi đứng dậy rời khỏi lầu các, hắn lần nữa ngưng mắt nhìn chiếc thuyền trên sông. Sau đó nhanh chóng rời đi.

Cửa đạo quan đóng chặt, bên ngoài đạo quan nhân mã tập trung, giữa núi sông khắp nơi là người.

Tộc lão hội hơn mười người đến đông đủ cùng nhau đi tới bên ngoài đạo quan, một người hướng Hạ Hầu Dung chắp tay nói:

- Đại ca, phụ thân triệu tập nhiều người như vậy là có dụng ý gì?

Người đang nói chuyện không ai khác, chính là bộ hạ cũ của Miêu Nghị Nguyên Công.

Hạ Hầu Dung lắc đầu nói:

- Phụ thân chắc là đang chuẩn bị hạ thủ Yêu Tăng, cụ thể ta cũng không rõ lắm, vào bên trong xem phụ thân ta bố trí ra sao đương nhiên ẽ hiểu. Phụ thân ở bên trong đợi mọi người, xin mời!


Hắn đưa tay mời.

Sẽ hạ thủ với Yêu Tăng sao? Mọi người nhìn nhau. biết việc không phải chuyện đùa, tâm tình đều ngưng trọng, nôi đuôi nhau đi vào.

Cửa lớn đại điện đạo quan mở ra, Hạ Hầu Thác khoanh chân ngồi ở vị trí đầu, yên tĩnh nhắm mắt, trước mặt là một tấm bàn nhỏ bày rượu và thức ăn, trái phải hai bên là hai hàng ghế ngồi.

Mọi người không biết đây là ý gì, cùng nhau tiến vào đứng ngay ngắn hành lễ. Hạ Hầu Thác hai mắt không mơ, nhàn nhạt một câu.

- Đóng cửa lại, tìm chỗ ngồi xuống đi!.

Mọi người theo lời mà làm, lần lượt ngồi xuống. Hạ Hầu Dung đóng cửa lại xoay người trở về ngồi xuống chỗ hạ thủ của Hạ Hầu Thác.

Hạ Hầu Thác thản nhiên nói:

- Lão đại, ngươi giúp ta uống vài chén với mọi người!.

Hạ Hầu Dung có chút buồn bực phụ thân làm chuyện này là có ý gì, nhưng phụ thân tâm tư luôn luôn khó đoán, làm như vậy chắc có nguyên nhân, vì vậy hắn cũng rót rượu nâng chén nói với mọi người.

- Chúng ta người một nhà khó có cơ hội được ngồi chung một chỗ ăn bữa cơm, ngày hôm nay lại đông đủ vậy, mọi người cùng uống cạn ly này!

Mọi người nâng chén uống cạn, sau đó mọi người lại chờ Hạ Hầu Thác phát biểu, đợi mãi không thấy Hạ Hầu Thác có phản ứng gì, Hạ Hầu Dung lại chắp tay hỏi:

- Phụ thân, hôm nay triệu tập chúng ta có chuyện gì quan trọng cần công bố hay sao?

Hạ Hầu Thác vẫn như cũ không mở mắt, ngồi bình tĩnh nói:

- Ăn đi đã.

Hạ Hầu Dung sửng sốt, nhưng cuối cùng vẫn đàng hoàng nhấc đũa lên, ra hiệu cho mọi người cùng cầm đũa, sau đó hắn dẫn đầu nếm thức ăn, mọi người cũng lần lượt làm theo, ăn rất yên tĩnh, và đều đang lặng lẽ quan sát Hạ Hầu Thác, không biết phụ thân đại nhân đang suy nghĩ gì...

Nói chung người bên ngoài đạo quan từ đó về sau cũng chưa từng thấy ai đi vào mà đi ra, nhưng lại không ngừng có người nhận được tin tức, từng nhánh nhân mã tập kết thành đội bắt đầu lần lượt rời đi. Đứng ở bên trong không gian trừ vật Thanh Nguyệt chậm rãi thu lại tinh linh trong tay, chân mày khẽ nhăn.

Trong không gian trữ vật này phong bế đã lâu, Thanh Nguyệt mơ hồ cảm giác có chút không đúng, Dương Khánh lại để nàng đem hết thảy phá pháp cung của năm triệu nhân mã toàn bộ tập trung rồi giao cho hắn.

Việc quan trọng, nàng không thể không thông báo Miêu Nghị, nhưng Miêu Nghị chỉ nói hai chữ:

- Làm theo!