Phi Thiên

Chương 3593: Lão tặc mắc câu (2)

Hạ Hầu Dung nói:

- Tạm thời chỉ có chuyện này, những phương diện khác vẫn chưa phát hiện dị thường.

Hạ Hầu Thác dừng bước, mắt nhìn ra phương xa hơi chút trầm ngâm, nói:

- Vệ Khu muốn qua đây, đi sắp xếp một chút

- Vâng! Hạ Hầu Dung đồng ý làm theo.

Hạ Hầu Thác lại lấy tinh linh ra liên hệ Vệ Khu. Bên trong không gian trữ vật, được biết Diêm Tu phản ứng, Dương Khánh lần nữa gọi Diêm Tu ra.

Diêm Tu lộ diện bèn nói:

- Hạ Hầu Thác lần nữa gọi cho Vệ Khu bảo vệ Khu trực tiếp đem huyết liên đưa cho hắn.

Lục tướng hai mắt nhìn nhau, Ngao Thiết mắng một tiếng.

- Xem ra đúng là bẫy, lão hồ ly này quả nhiên giảo hoạt, may mắn trước đó thuận theo ý của hắn, nếu Vệ Khu chủ động lộ ra ý muốn đi gặp hắn, e là lập tức khiến cho hắn nghi ngờ.

Dương Khánh hỏi:

- Hạ Hầu Thác có nói huyết liên không đưa cho Tào Mãn hay không. Tào Mãn bên kia Vệ Khu phải nói như thế nào?

Diêm Tu nói:

- Đã bảo vệ Khu hỏi, Hạ Hầu Thác nói về sau sẽ tự sắp xếp, trước tiên đem huyết liên đưa cho hắn xem đã


- Bốp! Dương Khánh bỗng nhiên vổ tay, hưng phấn một tiếng

- Được rồi! Lão tặc mắc câu rồi!

Lục tướng cũng vui mừng, Dương Khánh bổng chỉ về hướng sáu người nói:

- Một lần nữa tính toán thời gian đến khu vực vách đá, không thể ở ải này lộ ra bất kỳ sai sót nào!

- Vâng!

Lục tướng hưng phấn chắp tay lĩnh mệnh.

Dương Khánh hướng Diêm Tu truyền âm nói:

- Sau khi đến loạn thạch tinh vực. Tất cả mọi người phải ký thân ở trên người Vệ Khu, ngươi phải xác nhận ngươi hoàn toàn khống chế được Vệ Khu!

- Diêm Tu khẽ gật đầu.

Bạch Phượng Hoàng đứng cạnh nghe dòm những người này trong im lặng, phát hiện mình vẫn khó thoát kiếp nạn này, vẫn phải liều lĩnh rồi.

Sóng nước mênh mông, non sông tươi đẹp, thuyền nhỏ khoan thai, lão ông câu cá lấy ra một tinh linh nghe xong, chậm rãi thu cần câu lại.

Lão ông là hà bá nơi đây, tên là Đường Đoạt, làm hà bá ở chỗ này đã nhiều năm, năm đó đã từng làm quan tới đại thống lĩnh, sau phạm tội suýt chút nữa bị hình trảm, gặp quý nhân âm thầm tương trợ từ đó về sau an phận nơi hẻo lánh. người cứu hắn là ai hắn cũng không biết rõ, cũng không muốn tham dự vào, quý nhân âm thầm tương trợ cũng cho hắn tài nguyên tu luyện trong suốt thời gian dài nên hắn cũng không lo lắng thiếu hụt tài nguyên, nhiều năm như vậy sống tiêu diêu tự tại.

Đương nhiên, quý nhân tương trợ cũng không phải vô duyên vô cớ, thỉnh thoảng có việc lại để hắn đi làm, một vài việc không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhiều năm như vậy cũng chỉ liên hệ hắn vài lần.

Ngay vừa mới rồi, quý nhân lại tới tin, vẫn là chuyện đó.


Đường Đoạt cất cần câu xong, không dám dây dưa, ngay cả thuyên cũng nhanh chóng thu lại nhanh chóng lược không bay đi.

Đến tinh không mịt mùng, phân biệt phương hướng, cấp tốc bay đi.

Chỗ cần đến cách nơi này cũng không xa, là một khu loạn thạch tinh vực, ở bên ngoài khu loạn thạch tinh vực này, là tinh vực vô biên vô tận.

Sau khi đến loạn thạch tinh vực, Đường Đoạt bay xuyên qua đó, cuối cùng núp ở cuối của loạn thạch tinh Vực, chui vào một tảng đá lớn trong thạch động, từ trong lỗ tối quan sát bốn phía tinh không.

Cứ đợi như vậy, dõi gần năm canh giờ, cuối cùng phát hiện một người bay qua loạn thạch đang tiến dần tới, nhìn cách lẩn tránh loạn thạch mà nhìn, hiển nhiên tương đối quen thuộc địa hình nơi này.

Đợi cho người gần tới, sau khi pháp nhãn có thể thấy rõ, cho dù người tới mang mặt nạ, nhưng Đường Đoạt từ đặc thù cơ thể có thể đoán được là người trước kia đã tới mấy lần.

Nhìn theo người đến từ loạn thạch tinh vực cuối cùng biến mất vào tinh không mịt mùng xong, Đường Đoạt lấy tinh linh ra cặn kẽ bẩm báo tình hình với quý nhân.

Quý nhân vẫn theo quy củ cũ, bảo hắn quan sát bốn phía, xem có người nào khác đi theo hoặc tiếp cận hay không.

Đường Đoạt làm theo, tiếp tục yên lặng quan sát bốn phía.

Kỳ thực trong lòng hắn cũng tò mò, không biết quý nhân làm như vậy rốt cục là có ý gì, còn nữa thỉnh thoảng người đó lại tới, vì sao phải đi tới chỗ tinh vực mịt mờ kia, nơi đó rốt cục có bí mật gì?

Một đường bay gấp gáp Vệ Khu lấy tinh linh cất giấu trong tay áo ra, thỉnh thoảng cùng Diêm Tu giữ liên lạc.

Từ lúc tiếp cận loạn thạch tinh vực, mọi người đều ký thân ở trên người Vệ Khu, không dám mạo hiểm xuất hiện.

Nói thật như vậy rất nguy hiểm, bởi vì căn bản không biết biết có nguy hiểm gì tiếp cận, hoàn toàn ký thác vào sự khống chế của Diêm Tu đối với Vệ Khu, nhưng đối với Dương Khánh mà nói, đối mặt với Hạ Hầu Thác con người như vậy không dám có bất kỳ sơ hở, nhất định phải liều lĩnh phen này.

Đi được bao lâu, đại khái còn bao lâu, bốn phía có tình hình gì. Vệ Khu đúng giờ bẩm báo Diêm Tu, còn Diêm Tu thì chuyên cáo Dương Khánh.

Mãi đến khi lộ trình quá nửa. Dương Khánh trầm mặc đứng cạnh tinh đồ la mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu về sau nhìn về phía Bạch Phượng Hoàng đứng cạnh đã hóa thành Vệ Khu. Bạch Phượng Hoàng đang tập cho thành thạo ngôn hành cử chỉ và thần thái của Vệ Khu.

Lúc gần sát điểm đến. Vệ Khu lần nữa liên hệ Hạ Hầu Thác, hỏi cụ thể nơi gặp mặt, sau khi được khôi phục lại chuyên cáo Diêm Tu.

Biết sắp phải gặp Hạ Hầu Thác, mọi người thần kinh đều căng thẳng.

Đến điểm cuối cùng, Vệ Khu phá tan khí chướng, rơi vào một khu trong núi sâu, thi pháp liền kiểm tra bốn phía.