Phi Thiên

Chương 3577: Đây là ý của Vương gia (2)

Dương Triệu Thanh:

- Bên cạnh có mười người tạm thời chặn ở bên ngoài tinh môn vẫn chưa lục soát, cụ thể có bao nhiêu người không biết, nói vậy người trực tiếp tới nơi này chắc sẽ không có nhiều, nhưng bên ngoài khẳng định có nhân mã tiếp ứng, chúng ta nội bộ tám chín phần có thám tử của Hạ Hầu gia, một khi Vệ Khu chậm trễ không trả lời, hoặc là đánh nhau động tĩnh quá lớn. Hạ Hầu gia nhất định lập tức có phản ứng. Vương gia xin hãy nghĩ lại!

Miêu Nghị bình tĩnh nói:

- Chúng ta bên này đều đã chuẩn bị xong hết chưa?

Dương Triệu Thanh thầm than một tiếng, nhìn Vương gia hạ quyết tâm không thay đổi gật đầu nói:

- Điều động nhân mã đợt gần đây, âm thầm ẩn dấu một ngàn vạn nhân mã, liên hệ với bên ngoài toàn bộ nghiêm mật canh gác, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng tới, một số nhân mã đã đến địa điểm dự định, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ!

Miêu Nghị khóe miệng căng lên một cái gằn từng chữ:

- Cho mời!

Dương Triệu Thanh khó khăn chắp tay nói:

- Vâng!

Tiện đà xoay người rời đi.

Miêu Nghị chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Diêm Tu đứng cạnh, đưa cằm lên một chút.

Diêm Tu gật đầu, cũng nhanh chóng rời đi.

Bên trong một phần biệt viện của Bàng Tiếu Tiếu, trong gian phòng lớn, Vân Tri Thu, Phi Hồng, Lâm Bình Bình, Tuyết Linh Lung còn có Cung Nghê Thường đang tụ chung một chỗ nói chuyện.

Đột nhiên một đạo nhân mã lặng yên không một tiếng động xuất hiện, tiến vào trong vườn tiến hành không chê, Từ Đường Nhiên tự mình dân đội.

Từ Đường Nhiên tự mình dẫn theo một nhánh nhân mã trực tiếp xông vào khuê phòng của Bàng Tiếu Tiếu, nhanh chóng đem người trong khuê phòng bao vây lại.


Mọi người trong nhà lấy làm kinh hãi, nhao nhao đứng lên. Vân Tri Thu trừng mắt nói:

- Từ Đường Nhiên, ngươi ăn gan hùm rồi hay sao? Muốn làm gì?

Từ Đường Nhiên chắp tay xin lỗi, cười khổ nói:

- Nương nương! Đây là ý của vương gia, để ta bảo hộ nương nương, để phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Mặt khác, người ngồi ở đây ngoại trừ Vương phi ra, không được liên lạc với bên ngoài, bằng không trực tiếp khống chế.

Tuyết Linh Lung liếc nhìn sắc mặt Vân Tri Thu, giả bộ cả giận nói:

- Từ Đường Nhiên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Từ Đường Nhiên than thở:

- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là nghe theo quân lệnh của Vương gia hành sự, Vương gia nói, nêu có sơ hở sẽ chém đầu ta phiền các vị phối hợp.

Vân Tri Thu gương mặt lạnh lùng lập tức lấy tinh linh ra liên hệ Miêu Nghị, liên hệ thì có liên lạc nhưng lại không biết được bất kỳ tin tức hữu dụng nào từ Miêu Nghị, Miêu Nghị chỉ nói một câu bảo nàng cứ ngoan ngoãn ở đó, hiện tại không cần hỏi nhiều như vậy, sau này sẽ giải thích sau.

Vân Tri Thu lập tức biết sắp có chuyện xảy ra, đổi tinh linh định hỏi những người khác, đúng lúc này, vài tên giáp sĩ lây trường thương ra chặn trước người Vân Tri Thu.

Mọi người thất kinh, lại dám động vũ khí với Vương phi. Vân Tri Thu lạnh lùng nói:

- Các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản phải không?

Từ Đường Nhiên lần nữa cười khổ thở dài nói:

- Nương nương chớ trách, Vương gia nói rồi, nương nương lần đầu liên lạc với bên ngoài thì không được ngăn cản. Sau đó thì không được có bất kỳ liên lạc nào với bên ngoài. Nương nương. Vương gia quân lệnh không phải trò đùa, người đừng làm khó dễ chúng thần, bằng không chúng ta toàn bộ rơi đâu.

- Đồ tạp chủng!

Vân Tri Thu oán hận mắng một tiếng, dường như đều đã nhìn ra. Miêu Nghị chỉ cho nàng cơ hội một lần xác nhận là hắn hạ lệnh, để cho nàng an tâm, nàng đoán chừng Miêu Nghị khẳng định đang làm chuyện mà nếu nàng biết sẽ ngăn cản, cho nên phải chặt đứt hết thảy liên hệ của nàng và ngoại giới, để cho nàng không cho bất kỳ kẻ nào đi ngăn cản.


Nàng có thể tưởng tưởng được, cẩn thận như vậy, thậm chí đem các nữ nhân này đều không chế ở đây, lần này tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

Bên ngoài Vương phủ. Vệ Khu một nhóm đi tới, bên cạnh chỉ có mười người, cũng biết mang theo nhiều người sẽ không cho vào Vương phủ, nhưng mười người này cũng là theo sát bên cạnh Vệ Khu không rời.

Dương Triệu Thanh tự mình từ cửa bên đem người dần vào, thẳng đến trọng địa bên trong.

Trong sảnh chính, Miêu Nghị đang chậm rãi đi bộ bèn dừng lại, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài đám người Vệ Khu đang đi tới hơi lộ ra nụ cười.

Đi vào phòng chính Vệ Khu kéo mặt nạ xuống, chắp tay Bái kiến Vương gia. Miêu Nghị quay người ngồi xuống, đưa tay mời ngồi

- Vệ tiên sinh đích thân tới, đúng là khách quý, dâng trà! Dương Triệu Thanh đang định truyền lời, Vệ Khu giơ tay lên ngăn lại thản nhiên nói:

- Trà thì thôi khỏi, Vương gia, vẫn cứ vào việc chính đi

Miêu Nghị kinh ngạc nói:

- Việc chính gì?

Vệ Khu đứng thẳng trong phòng, nghiêm mặt nói:

- Vương gia cớ gì lại giả bộ hồ đồ, gia chủ lần trước tới có ước hẹn với Vương gia. Vương gia không phải quên nhanh vậy chứ!?

- Ah?

Miêu Nghị tựa hồ như nhớ ra, lần nữa đứng lên, gật đầu cười nói:

- Chuyện lớn như vậy sao quên được, đương nhiên là ta nhớ rõ. Nhưng ta nhớ ta hẹn Tào tiên sinh hai ngày sau, chuyện này đã qua bao lâu rồi?

Vệ Khu sắc mặt trầm xuống:

- Hai ngày sau cũng không nói cụ thể tính từ lúc nào, bây giờ vẫn trong phạm vi hai ngày sau, cho Vương gia chút thời gian cũng là để Vương gia chuẩn bị đầy đủ, cho khỏi mượn cớ. Nghe ý của Vương gia, ngàn vạn lần chớ nói với ta rằng đồ đạc lại mang đi rồi, hay là nói Vương gia muốn đổi ý?

- Nói quá lời rồi. Miêu Nghị khoát tay áo, hỏi:

- Xem luôn giờ sao?

Vệ Khu gật đầu:

- Đương nhiên! Chút chuyện như vậy không đáng để Vương gia phải kéo dài.

- Đi theo ta. Miêu Nghị sượt qua người hắn, bước nhanh ra ngoài. Đám người Vệ Khu lập tức xoay người đi theo. Một nhóm ra sảnh chính, một đường hướng về noi héo lánh của Vương phủ, đi tới một chỗ cây cối che lấp cửa vào, tùy tùng sau lưng Vệ Khu chủ động dừng lại hai người canh giữ ở bên ngoài cửa vào, nhìn bốn phía cảnh giới.